Nữ nhân chạy ra khỏi phòng của hắn với trang phục vẫn còn xộc xệch, bụm miệng chạy ra ngoài nôn ra thứ chất lỏng đục nhầy nhụa trong miệng.
Hắn ở bên trong thỏa mãn kéo khóa quần coi như giải tỏa được dục vọng của bản thân.
Người đàn ông này là Bạc Diêu Minh 32 tuổi phó hiệu trưởng của trường cấp ba thành phố Đại Châu, mục tiêu hắn nhắm đến chính là những học sinh ngây thơ, xinh đẹp muốn nâng điểm số, muốn qua môn
Cô gái lần này cũng được coi là thành tựu của hắn khi Viên Ninh Nguyệt tiểu thư của Viên gia lại phải quỳ bằng nửa thân dưới hầu hạ hắn thỏa mãn, chỉ vì điểm số quá thấp mà lại không muốn bị bố mẹ và gia tộc nói ra nói vào đành chấp thuận yêu cầu biến thái của hắn
"Hừ, để xem mục tiêu tiếp theo là ai đây"
Hắn lướt một lượt trong dữ liệu được lưu trữ trên máy, ánh mắt vô tình lướt qua cái tên học sinh mới chuyển đến Lưu Bảo Ngọc, chỉ nhìn qua ảnh hồ sơ nhưng lại rất quyến rũ, gương mặt thuần khiết đảm bảo nếu đặt dưới thân sẽ vô cùng ngọt ngào
"Đông Vân, cô bé này là ai.
Chuyển đến từ khi nào"
"Dạ, đây là Lưu Bảo Ngọc 12A4 dành được học bổng toàn phần ở trường của mình ạ.
Nói chung học sinh này vô cùng xuất sắc và ưu tú"
"Vậy sao, gọi lên đây gặp tôi có được không"
…
Bảo Ngọc mặc đồng phục của nữ sinh, chiếc váy ngắn để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, trên đầu là chiếc nơ đáng yêu.
Gương mặt có chút ngây ngô và bỡ ngỡ tìm phòng của hắn
*cộc*cộc
"Em chào thầy ạ, em tên là Lưu Bảo Ngọc"
Diêu Minh nhướn mày, nhất thời không rời khỏi mắt.
Nữ sinh mang nét đẹp thuần châu á, đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ nhắn màu đào, mái tóc dài ngang lưng ôm lấy vòng eo của cô ngả chút ánh nâu.
Cô xinh đẹp, nét đẹp như được chính tay tạo hóa mài dũa.
Trong đầu hắn chỉ kịp nảy lên một suy nghĩ đó là muốn cô gái này
"Ngồi xuống đây"
"Dạ"
Bảo Ngọc liếm nhẹ môi, ánh mắt dè chừng liếc nhìn Diêu Minh.
Trong đầu cô tưởng tượng muôn ngàn dung mạo của thầy hiệu phó nhưng chỉ thật không ngờ rằng hắn lại tuấn lãng và trẻ trung như vậy, thả nào học sinh trong trường ai cũng ca ngợi có những người còn gọi hắn bằng anh đúng là mất liêm sỉ mà
"Mới chuyển đến chắc em không biết đến quy luật của tôi có phải không"
"Dạ, quy luật của nhà trường đề ra.
Em đã đọc qua và ghi nhớ hết một lượt rồi ạ"
"Không, ý tôi là quy luật của tôi dành cho em đó"
Bảo Ngọc khó hiểu, ánh mắt to tròn dãn mở hết cỡ nhìn chằm chằm vào hắn như cần một lời giải thích.
Bạc Diêu Minh lại không thích chần chừ tiến gần đến ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay lành lạnh sờ lên đùi Bảo Ngọc luồn vào bên trong gấu váy, dùng ánh mắt sâu như hố đen hớp hồn mọi thiếu nữ mỗi khi nhìn vào.
Gương mặt Bảo Ngọc đã đỏ bừng như ớt, liền hiểu ngay ra ý nghĩ đen tối của hắn vội vàng đứng bật dậy
"Thầy làm cái gì vậy, tôi không phải là loại con gái đó đâu"
"Ồ" thấy cô phản ứng quyết tuyệt hắn có chút hứng thú "Chưa có bất kì một người con gái nào dám từ chối tôi.
Lưu Bảo Ngọc em không muốn học ở trường này nữa rồi à, không muốn tôi cho em điểm sao"
"Lực học của em ở mức nào, em biết nó không tệ đến mức độ cần thầy phải nâng đỡ hộ.
Còn chuyện ngày hôm nay em sẽ coi như nó chưa từng xảy ra, hy vọng sau này thầy chú ý hành động của mình một chút.
Em xin phép về lớp"
Bảo Ngọc bày tỏ ngay sự chán ghét với Bạc Diêu Minh, cô ra khỏi phòng hắn mà vẫn chưa khỏi sự bàng hoàng kinh hãi.
Đúng là không thể nhìn dung mạo phi phàm của hắn để đánh giá tổng thể con người được.
Đằng sau vẻ ngoài đạo mạo kia lại là một thầy giáo dâm đãng và biến thái
"Lưu Bảo Ngọc, học lực của em giỏi cỡ nào có chạy đua nổi với cái tên Bạc Diêu Minh không"
…
"Con ranh này, đề luận cương cô giao đã làm xong hết chưa mà ngồi đây thẫn thờ"
"Haizz, tao làm xong hết rồi"
"Hihi, vậy cho tao mượn tao chép với nha"
Bạn học Sở Đình Đình là bạn thân ngồi cùng với cô, tính tình lại vô cùng nhí nhánh lúc nào cũng khiến cho cô phải bật cười
"À này, tuần sau thi giữa kì rồi mày đã ôn hết chưa"
"Tao ôn rồi, mày có cần tao ôn cho không"
Đình Đình bĩu môi, phủi phủi tay "Không cần đâu, tao ngồi gần mày mà, có gì cho tao chép.
Haha"
Bảo Ngọc bỗng dưng nghiêm túc, vẫn bị ám ảnh bởi lời nói của hắn liền quay sang hỏi Đình Đình
"À, mày thấy thầy hiệu phó trường mình có gì đó.."
"Hả, có gì đó gì"
"À, không" cô muốn hỏi gì đó nhưng lại ngập ngừng không thành lời
"Thầy hiệu phó đẹp trai, nhà giàu, nữ sinh trong trường đa số ai cũng thích.
Có phải mày gặp lần đầu cũng cảm thấy thích, có phải không hả.
Đừng có nhầm lẫn mà gọi thầy bằng anh đó nha"
"Mày.."
"Haha, tao đùa thôi"
Như vậy là ngay cả Đình Đình cũng không biết con người thật của hắn.
Chả lẽ hắn mục tiêu của hắn chính là cô, chẳng lẽ cô là người đầu tiên sao chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...