Thầy Giáo Hot Boy

Chịu đựng không nổi nữa, Bảo Khang đưa hai tay che mặt lại, nhưng vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt long lanh rơi ra từ kẽ tay, lăn xuống từng giọt trên đũng quần. Cậu nấc lên trong đau khổ, nói: “Anh đang nói giỡn đúng không? Không vui chút nào.” Dù biết rằng lời nói vừa rồi của Minh Huy chắc chắn không phải là nói giỡn, thế nhưng cậu vẫn không ngừng muốn phủ nhận.

Minh Huy duy trì trạng thái không cảm xúc, nhìn sang chỗ khác: “Là thật. Anh muốn chúng ta dừng lại.”

Bảo Khang gào thét: “Dừng lại, dừng lại, dừng lại cái con mẹ anh!” Cậu không kìm được mà chửi thề, nhào tới túm lấy cổ áo của Minh Huy: “Con mẹ nó, anh nhìn tôi nhanh lên, nhìn thẳng vào mắt tôi đây này! Đồ độc ác! Đồ đáng ghét! Đồ dối trá!”

Minh Huy vẫn không nhìn, anh nói: “Đúng, anh là một tên dối trá. Em cứ đánh anh đi, đánh đến khi nào em muốn. Đánh xong chúng ta không còn nợ gì nhau nữa.”

“Không còn nợ nhau nữa? Còn tình yêu tôi dành cho anh thì sao? Anh nói một câu là có thể xem như không có gì sao? Anh có biết lúc biết anh nằm viện tôi đã lo lắng như thế nào không? Tôi từ dưới quê một mạch chạy lên đi để thăm anh, tôi đau đớn khi thấy anh nằm trên giường bệnh xanh xao, gầy gò. Đến cả việc bị ba đánh đau đến thấu trời vì chuyện này tôi cũng chịu đựng. Kết quả thì sao? Hôm sau đến bệnh viện thì anh đã xuất viện, nhắn tin gọi điện thì không được? Anh có biết tôi mong chờ được gặp anh tới cỡ nào không? Muốn có tin tức của anh tôi đã ngồi chờ dưới gốc cây bên kia chờ cả tuần nay. Không ngờ, không ngờ, những gì tôi nghe thấy chính là lời chia tay từ anh.” Nước mắt giàn giụa theo từng lời từng chữ, rơi ướt cả áo của Minh Huy. Cậu lại gào thét: “Con mẹ nó! Anh nhìn tôi đây này!!”

Minh Huy đẩy Bảo Khang ra khỏi người mình: “Anh xin lỗi.”

Bảo Khang cười nhếch môi: “Xin lỗi, ha ha, xin lỗi. Nói nhiều như vậy không phải là vì muốn nghe anh nói mấy lời không có ý nghĩa như vậy. Tôi muốn hỏi anh, thời gian qua anh ở bên tôi là vì điều gì?”

“Chơi đùa. Giờ đã chán rồi.”

Bảo Khang thẩn thờ: “Cũng đúng. Ha ha, đáng lẽ từ đầu nên biết tình cảm này với anh chỉ là một trò đùa. Anh đẹp trai như vậy sao lại có thể thích một thằng con trai bình thường như tôi chứ. Ha ha, là tôi tự ảo tưởng sức mạnh, tự cho mình cảm giác yêu, tự nuôi hy vọng, tự mình tạo nên vở kịch. Vợ đẹp, tiền tài đang chờ anh kia mà. Tôi cười không nổi nữa rồi. Yêu một người thật lòng thì được gì đây?” Cậu dùng bàn tay cấu xé nơi lồng ngực của mình, những biểu bì da bị tróc ra, nằm trong móng tay của Bảo Khang.


Minh Huy ngăn cản Bảo Khang nhưng bị cậu đẩy ra: “Anh tránh ra, đừng diễn kịch với tôi nữa, nó đã kết thúc rồi.”

“Anh xin lỗi, anh thấy em cũng đẹp trai lại dễ thương, sau này còn nhiều người khác nữa.”

Bảo Khang đột nhiên tán vào mặt Minh Huy một cái thật mạnh, âm thanh kinh động trời đất: “Được rồi, tôi muốn hỏi anh một lần cuối, có thật là muốn chia tay không?”

Minh Huy im lặng hồi lâu, quay người đi sang chỗ khác, nhẹ gật đầu.

Bảo Khang cầm hộp cháo hất vào người Minh Huy: “Được, vậy thì tôi không làm phiền anh nữa. Tôi cho anh toại nguyện. Chúc mừng anh, anh đã diễn tròn vai đến như vậy. Anh thắng rồi, tôi thì thua thảm hại.” Nói rồi cậu bước xuống xe, lao thật nhanh chạy về phía trước.

Ở lại trong xe, Minh Huy lo lắng đưa ánh mắt nhìn theo Bảo Khang: “Bảo Khang, anh thật sự xin lỗi.” Anh lấy điện thoại ra.

Bảo Khang kiệt sức ngồi bệch xuống giữa đường. Cả người cậu giờ đây đã ướt đẫm nước mưa. Cơn mưa hè bất chợt lại kéo đến chẳng báo trước chút nào. Cậu đau khổ, cười cũng như khóc, cổ họng đã khàn đi. Ngay cả ông trời cũng muốn chơi mình! Thế giới này tất cả mọi người đều muốn chơi mình! Ha ha, ông trời ơi, sao ông không cho thiên lôi đánh chết con luôn đi, như thế sẽ không còn đau nữa.

Cậu gào thét lên khiến những người đi đường kinh sợ. Họ nhanh chóng lướt qua cậu. Lúc này một chiếc xe bốn bánh dừng lại, có một chàng trai bước xuống, tay cầm theo ô đi lại gần Bảo Khang, đưa tay chìa ra trước cậu. Bảo Khang bất ngờ nhìn lên, sau đó cầm lấy bàn tay của chàng trai, dựa theo sức kéo mà đứng lên. Cậu ôm lấy Quốc Huy, nước mắt nước mũi hòa theo làn mưa: “Anh ơi, anh ấy nói chia tay với em rồi. Anh ấy bỏ em rồi.”

Quốc Huy vỗ vỗ lưng của Bảo Khang: “Anh biết. Chúng ta về nhà thôi, không khéo sẽ bệnh mất. Người như vậy em nên vui mừng khi thoát khỏi hắn chứ, đúng không?”

“Nhưng em vẫn là cảm thấy anh ấy rất yêu em. Có phải anh ấy có nỗi khổ tâm không? Em, em, em đau lắm.”

“Đau một lần rồi thôi. Tin anh đi, sẽ còn người xứng đáng với em hơn. Em phải sống thật tốt để hắn hối hận vì đã bỏ rơi em, biết không?”

Bảo Khang vùi đầu vào ngực Quốc Huy: “Lúc nãy em thật sự muốn nói rằng em hận anh ấy, nhưng mà em không thể.”

“Ừm, về nhà thôi. Không nên vì một người không yêu mình mà làm khổ chính mình, không xứng đáng đâu em. Cố lên, anh tin em sẽ vượt qua được, chuyện buồn nào rồi cũng sẽ nguôi.”

Bảo Khang ôm lấy Quốc Huy. Cũng là dưới cơn mưa tầm tã, cũng là hành động ôm nhau, nhưng tại sao cảm giác mang lại lại khác xa đến như vậy.

Minh Huy à, dù cho anh nói lời chia tay cay nghiệt như thế nào, dù cho em đau đớn đến cỡ nào, thì em vẫn không thể xóa bỏ tình cảm của mình dành cho anh được.




Trời đã khuya. Bảo Khang ra bậc thềm trước nhà ngồi. Trên tay cậu chính là hộp quà Minh Huy tặng cho cậu. Cậu nhìn nó. Những kỉ niệm trước đây lũ lượt kéo nhau về, hiện lên thật sống động trong đầu của Bảo Khang. Có phải vì tụi nó biết lần này là lần cuối mình nhớ đến cho nên nó mới sống động như thật vậy không?

Minh Huy, em suy nghĩ kĩ rồi, anh chia tay em cũng là một chuyện tốt. Anh không cần phải vì em mà bị đuổi ra khỏi nhà. Không cần vì em mà lăn lộn cực khổ kiếm tiền. Không cần vì em mà phải nghe những lời chế giễu của mọi người. Anh sẽ lấy vợ đẹp, sẽ có con ngoan, một sự nghiệp mà anh hằng mong ước. Em yêu anh, chỉ cần thấy anh vui vẻ là được rồi. Yêu đâu cần ở bên nhau đúng không anh? Em yêu anh, đó là sự thật nhưng em càng không muốn vì tình yêu của mình mà lấy đi của anh tất cả những điều tốt đẹp. Em yêu anh, dù cho anh anh không yêu em, dù anh chỉ xem đây là một trò đùa.

Lời hứa sẽ bên cạnh nhau của chúng ta xem ra cũng chỉ như những lời nói rơi vào trong vũ trụ rồi.

Anh hứa đó, phải sống thật tốt, em sẽ luôn âm thầm dõi theo anh. À, em hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội mở quà anh tặng em lần trước rồi, hì, dù là trong tình huống không mong chờ nhất.

Cậu mở hộp quà ra. Ngay lập tức những ánh sáng rực rỡ phát ra từ những viện ngọc, mỗi ánh sáng mang một màu sắc đỏ-cam-vàng-lục-lam-chàm-tím, chiếu thẳng vào đôi mắt long lanh của Bảo Khang. Bảo Khang mỉm cười. Màu sắc của cầu vồng đây mà. Minh Huy, đẹp lắm, em sẽ giữ nó thật cẩn thận, cảm ơn anh.

[ Nếu như thiên đường của hai ta

Cũng chỉ như một bức tường kiên cố

Giam cầm ước mơ của anh

Hạnh phúc phải chăng chỉ giống như cánh cửa sắt

Những chú chim kia đã bay về phương nam

Nếu như anh cứ mãi ngưỡng vọng về nơi chân trời ấy


Khao khát có được một đôi cánh

Em sẽ buông tay để anh rời xa

Đôi cánh của anh không nên ở cạnh bên đóa hồng này

Cho tới khi đóa hoa héo tàn

Nếu như lãng mạn trở thành vướng bận

Em nguyện vì anh lựa chọn sự cô đơn

Nếu như quyến luyến biến thành gông cùm

Em sẽ vứt bỏ lời hứa của mình. ]

(Có một thứ tình yêu gọi là buông tay - A Mộc)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui