Một ngày nữa lại trôi qua. Cuộc sống luôn là một chuỗi tuần hoàn của các sự việc.
Bảo Khang đang xem phim Secret of love, một bộ phim nói về tình yêu. Trong
phim, chàng trai thích cô gái, luôn quan tâm và chăm sóc cô gái nhưng cô gái lại không nhận ra tình yêu đó. Đến cuối phim, cô gái mới nhận ra
thì không may chàng trai qua đời.
Bảo Khang xem, đến phút cuối
nước mắt tự dưng chảy không ngừng. Cậu lấy tay lau khô, kìm nén cảm xúc, thầm trách: “Đạo diễn nghĩ gì khi cho bộ phim kết thúc như vậy chứ? Có
phải là rất tàn nhẫn không? Chàng trai phải được ở cạnh người con gái!
Khổ sở theo đuổi như vậy mà...”
Đau thương xen lẫn những cảm giác
hạnh phúc, bộ phim đã mang đến cho cậu thật nhiều trầm tư. Cậu thầm ước
sẽ có một tình yêu đẹp như thế nhưng nhất quyết không phải kết thúc kiểu như vậy.
Ngày hôm sau, như thường khi cậu phải ở lại trường chuẩn bị cho buổi học phụ đạo. Thời gian không còn nhiều nên cậu luôn chú
tâm, chăm chỉ học hành. Nhưng với bản chất của cậu, ngay cả sức khỏe cậu cũng không màng đến. Minh Huy dường như đã đoán trước được, hiểu rõ
được bản chất xấu xa này của Bảo Khang, nên chẳng mấy xem trọng lời hứa
hôm trước của cậu. Dù có hứa nghìn lần, vạn lần, triệu lần đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ quên và không thực hiện.
“Này, em đã ăn cơm chưa đấy?”
Bảo Khang nghe giọng của Minh Huy qua điện thoại, trong đầu mới sực nhớ đến lời hứa. Nghe giọng anh ta có vẻ khó chịu, Bảo Khang sợ sẽ phiền phức
nên nói bừa: “Dạ… em đang ăn nè thầy.”
Minh Huy cười: “Em quả là có tài nói dối.”
Nói xong Minh Huy cúp điện thoại. Bảo Khang giật mình khi thấy Minh Huy
đang tiến về phía mình. Anh ta chỉ cách Bảo Khang chỉ khoảng năm mươi
bước, nên Bảo Khang đã nằm trong tầm mắt của anh.
Bảo Khang định chạy trốn vì chuyện xấu này đã bị bại lộ, nhưng chưa kịp chạy đã bị Minh Huy nắm tay ghì lại.
“Em định chạy trốn sao? Hôm nay em trốn được anh, ngày mai có trốn được không?” Minh Huy nhăn mặt, không hài lòng.
Bảo Khang hết đường chạy: “Em…” Nhất thời không có lời biện minh.
Minh Huy vẫn giữ thái độ khó chịu, đưa hộp cơm trên tay cho Bảo Khang: “Em thật lì đó. Mau ăn hết phần cơm này.”
Bảo Khang mở to mắt khi mở hộp cơm ra: “Là cái này? Đây không phải là thức ăn tiệm?”
Minh Huy lắc đầu: “Ừ! Đây là đồ ăn do thầy làm, bắt buộc em phải ăn. Từ đây cho đến khi thi, thầy sẽ quản chuyện này của em.”
Bảo Khang thích thú: “Lần đầu được thầy nấu cơm cho ăn. Thích quá! Phải thử qua tài nghệ của thầy.”
Minh Huy cuối cùng không thể giữ nổi bộ mặt khó chịu, đành cười: “Ngon khỏi chê. Mà có ngon quá thì cũng đừng khen, ngại lắm!
Bảo Khang cười rồi bắt đầu ăn. Miệng luôn miệng khen ngon. Cơm dần dần ít
lại, và không còn gì. Đến đây, cậu sực nhớ lại chuyện trước: “À, đây
không phải là lần đầu tiên. Lúc trước em đã ăn món mì do thầy làm rồi.”
Minh Huy nghe nhắc tới chuyện này, liền tự hào: “Hôm đó thầy thắng em thì phải?”
Bảo Khang lắc đầu: “Em nhớ là em thắng mà!”
Minh Huy phản đối: “Là thầy mà.”
Bảo Khang không chịu: “Là em.”
Minh Huy thật sự cũng không nhớ ai thắng ai thua: “Ai thắng cũng được. Chỉ cần tài nấu ăn của thầy được công nhận là được rồi.”
Câu nói này quả thật có sức thuyết phục lớn. Bảo Khang không muốn cự cãi thêm.
Ngày hôm sau nữa, Bảo Khang cũng ở lại trường. Bảo Khang cảm thấy hơi mệt
trong người, chống tai lên ghế đá, tựa vào lưng ghế. Gương mặt lộ rõ sự
mệt mỏi. Đôi mắt muốn nhắm lại nhưng kì thực không nhắm lại. Cậu còn
phải ôn bài! Ngay đúng lúc này, Minh Huy lại xuất hiện. Anh ta dõi theo Bảo Khang suốt mấy ngày nay.
“Tựa vào vai thầy ngủ chút xíu đi, khi nào gần tới giờ học thầy sẽ gọi.”
Bảo Khang nghe vậy, có chút ngượng ngạo: “Ở đây mà làm như vậy kì lắm! Dù gì cũng cảm ơn ý tốt của thầy.”
Minh Huy dang tay ra đằng sau lưng Bảo Khang: “Không sao! Em mệt lắm rồi mà.”
Bảo Khang cũng mệt. Đến lúc này không thể chịu nổi nữa, cậu đành quên đi
mọi thứ xung quanh tựa vào bờ vai của Minh Huy mà ngủ đi.
Cảm giác có gì đó xao xuyến dâng trong lòng ngực cậu. Minh Huy cũng thế, anh ta không hiểu sao mình lại làm như thế.
Bảo Khang nhắm mắt lại, miệng vẫn không quên hỏi rằng: “Sao thầy lại đối xử tốt với em như vậy?”
Minh Huy không định trả lời, Bảo Khang lại nói lời cuối trước khi thật sự
ngủ: “Giữa chúng ta rốt cuộc là gì đây? Sao thầy lại làm cho em có cảm
giác đặc biệt như thế này?”
Minh Huy nghe tới đây, liền nói nhỏ: “Thầy cũng không xác định rõ nữa, làm sao có thể trả lời em?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...