Trải qua một đêm Giáng sinh thật ý nghĩa, cả Minh Huy và Bảo Khang đều cảm thấy yêu đời hơn, có nhiều năng lượng cho cuộc sống hơn. Bảo Khang đến lớp trong niềm hân hoan kiểu như ngày đầu tựu trường, Minh Huy đến trường dạy trong sự yêu nghề hơn bao giờ hết.
Sau một ngày bình thường như thế, Bảo Khang cảm thấy chút nhớ nhớ Minh Huy, rồi tự nói với mình chiều nay sẽ gặp lại anh ta. Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không thể thoát khỏi sự chờ đợi, mà biểu hiện là vẻ mặt ngao ngán cho rằng thời gian đang trôi một cách chậm chạp. Cậu quyết định làm một vài thứ để giết thời gian, chẳng hạn dọn dẹp, trang trí lại phòng óc, giúp mẹ lau nhà, rửa chén... Tuy có chút mệt nhọc nhưng còn hơn cứ ngồi chờ.
Reng… reng… reng!
Tiếng chuông nhà vang lên, Bảo Khang kìm nén sự vui mừng của mình mà từ tốn đi ra mở cửa: “Mời thầy vào nhà ạ!” Giọng nói vô cùng lễ phép.
“Lại quên nữa rồi? Ở nhà thì gọi bằng anh, đi học thì gọi bằng thầy!”
Bảo Khang xoa xoa sau ót: “Hi hi, em quên!”
Chờ Bảo Khang đóng cổng lại xong, lúc xoay người đi vào nhà thì chợt bất ngờ vì Minh Huy đang nói chuyện với mẹ mình. Đợi lâu quá nên cậu đành lên phòng ngồi chờ.
“Wow! Phòng của em hôm nay sạch đẹp quá! Còn hơn thường ngày nữa!”
Thầy Minh Huy bước vào phòng nhẹ nhàng như một cái bóng ma, không gây ra tiếng động gì làm Bảo Khang hoảng hết cả hồn: “Anh làm em mệt muốn rớt tim ra ngoài.”
“Anh xin lỗi! Đang suy nghĩ gì mà chú tâm thế?”
“Dạ không có gì.”
“Ừ, chúng ta bắt đầu học thôi.”
“Dạ! Nhưng mà hồi nãy mẹ em nói gì với anh vậy?”
“Muốn biết không?”
Bảo Khang gật đầu. Anh ta nói tiếp: “Mẹ em giao cho anh toàn quyền giáo dục em. Và nếu như em vi phạm hay làm sai chuyện gì thì anh sẽ phạt em tùy ý.”
“Như vậy thật sao? Cũng tốt!” Bảo Khang cười cười, trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Minh Huy thì hơi bất ngờ vì cứ nghĩ rằng Bảo Khang sẽ hét lên vì chuyện này: “Anh phạt nặng lắm đấy, em không sợ à?”
“Không! Chỉ cần em không làm gì sai thì cho dù hình phạt của anh nặng đến đâu cũng không là vấn đề.”
“Em nói tự tin quá!”
Bảo Khang nhìn Minh Huy một cách đầy khác lạ, phi thường. Hành động này của cậu làm Minh Huy căn bản lo lắng, tựa như chẳng biết lúc nào bị ăn thịt.
“Này! Làm gì nhìn anh dữ vậy? Anh biết anh đẹp trai nên em thích ngắm, nhưng không nên quá lộ liễu.
Bảo Khang cười lớn: “Anh đẹp trai thật! Em muốn biết nhiều hơn nữa về thầy! Thầy thích gì nhất? Ghét gì nhất? Màu yêu thích là gì? Món ăn yêu thích là gì? Ca sĩ yêu thích là gì? Mẫu người yêu lí tưởng của thầy là gì?”
Bảo Khang hỏi một cách dồn dập nhiều vấn đề, thậm chí Minh Huy còn không kịp ghi nhớ: “Em muốn biết để làm gì?”
Bảo Khang tiến lại gần Minh Huy, giọng tha thiết: “Em cũng không biết nhưng thầy hãy trả lời đi!”
“Vậy thì một lần thôi nhé, gáng nhớ cho kĩ. Thầy thích nhất là được làm những gì mình muốn, ghét nhất là làm những gì mình ghét, thích màu xanh, thích ăn gà chiên, ca sĩ yêu thích là Đan Trường. Còn mẫu người yêu thích là… dễ thương, tốt bụng, hợp với mình.”
Bảo Khang tập trung cao độ vào câu trả lời của Minh Huy, nhưng có hơi bất ngờ vì câu trả lời mau kết thúc quá: “Anh không thể nói nhiều hơn sao?”
Minh Huy gõ đầu Bảo Khang một cái mạnh rõ ràng, có phát lên cả tiếng. Bảo Khang ôm đầu trong ánh mắt giễu cợt nhè nhẹ của Minh Huy.
“Mau mở tập vở ra! Học thì lo học đi. Không thì thầy xử đẹp em luôn!”
“Dạ, em biết rồi.” Bảo Khang ăn đau trả lời.
Câu trả lời được thốt ra từ hai hàm răng như muốn ăn tươi nuốt sống của Bảo Khang, căm thù một cách dễ thương.
“Sẵn đây em cũng xin nói luôn. Em thích nhất là được đi chơi cùng người yêu, ghét nhất là bị đối xử vô tâm, màu yêu thích là trắng, tất cả các món ngon điều thích trừ cá, ca sĩ yêu thích là Taylor Swift. Mẫu người yêu thích là dễ thương, quan tâm mình, lịch sự.”
Minh Huy nhìn Bảo Khang: “Vậy luôn đó hả? Nhìn mặt anh xem có quan tâm không?”
“Đáng ghét!”
Bảo Khang trong lòng đầy tức tối vì bị chơi một cú ngoạn mục nhưng cậu lại cảm thấy hạnh phúc vì cũng đã biết được chút chút về con người anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...