Hắn cúi đầu che đi sự phức tạp trên khuôn mặt, hạ giọng.
"Xin lỗi! Nhưng nếu em có là khô thì anh cũng nhất định mua em về sau đó bỏ vào tủ kính trưng trong nhà không để em phải chịu nắng chịu gió."
Tạ Tranh bị câu nói đó làm cho ngẩng người, không biết nên vui hay buồn nữa.
Mặc Kinh Vũ bôi xong thuốc ở tay rồi xoay người cô lại chuẩn bị kiểm tra phần lưng.
Khoảnh khắc khi mảnh áo được kéo xuống cả một mảnh lưng trắng nõn hằn rõ một vệt tím dài.
Đáy mắt Mặc Kinh Vũ thoáng hiện lên tia máu.
Hắn để cô nằm xuống giường cho thoải mái rồi mới bắt đầu bôi thuốc.
Thuốc bôi lên da mát lạnh làm cho cô cảm thấy rất thư giãn, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ quên.
Bôi xong đợi thuốc đã khô, hắn lại nhẹ nhàng kéo áo của cô lên, sau đó lật người Tạ Tranh lại, đắp chăn cẩn thận.
Cô gái nhỏ nhắn ngay trước mắt hắn từng là một người vô lo vô nghĩ, chẳng thèm bận tâm đến mọi thứ xung quanh, không ngờ lại có thể trở thành một người quán xuyến trong ngoài, đảm đương nhiều thứ.
Mặc dù mọi thứ cô làm vẫn còn vụn về nhưng đều là cố gắng hết sức.
Hắn nhìn cô lại bất giác mỉm cười.
Hắn dọn lại hộp thuốc, sau đó quay vào giường ôm Tạ Tranh mà ngủ.
Trong cơn mơ, hắn nhìn thấy một đứa bé trai mười bốn tuổi đang bị một cô nhóc bảy tuổi ôm chặt lấy chân không buông, trên miệng cô nhóc còn chảy cả nước dãi.
"Anh đẹp trai quá, có thể cho em cắn má một cái được không? "
Cô bé nói, mắt sáng như sao trời chứa đầy sự ngưỡng mộ, yêu thích.
Bé trai nhíu mày, đưa tay che má, hằn học: "Không."
Hai đứa nhóc đó chính là hắn và Tạ Tranh khi còn nhỏ.
Lúc đó hắn không cao lắm, người hơi gầy nhưng lại rất đẹp trai nên được chú ý lắm.
Còn Tạ Tranh, mới bảy tuổi nhưng đã nặng hơn bốn mươi kilogram, thân hình tròn mập ú na ú nần, lúc nào cũng nhìn hắn rồi lau nước bọt.
Đứa bé trai nhìn cô bé gái bằng con mắt ghét bỏ, hắn cảm thấy mùa hè tươi đẹp bị cô nhóc phiền phức này phá hỏng thì hết sức bài xích.
Lạnh lùng nói.
"Mau buông ra, nếu không thì đừng trách tôi vứt nhóc xuống hồ nước."
Tạ Tranh lúc đó vốn trong mắt chỉ có hắn, chỉ có nét đẹp hút hồn của hắn, cô đâu quan tâm hắn nói những gì chỉ cần nhìn thấy hắn là cô vui rồi.
Cứ thế mà ôm chặt chân không buông.
"Thế cho em sờ dây chuyền được không? Sợi dây chuyền đó đẹp quá."
Cô chỉ tay vào sợi dây chuyền trên cổ của hắn.
Ở nhà Tạ Tranh cũng có dây chuyền nhưng chưa có cái nào xinh như dây chuyền của hắn.
"Không được, lỡ như nhóc làm hỏng thì sao? Đây là đồ yêu thích của tôi đó, không cho nhóc sờ."
Mặc Kinh Vũ lúc đó chỉ muốn đi chơi, tận hưởng khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi ở nơi này trước khi quay về Anh Quốc.
Hắn đẩy Tạ Tranh ra, cố gắng chạy thật xa để cô không đuổi kịp.
"Anh ơi, chờ em với."
Tạ Tranh bị hắn đẩy ngã ra, không kịp phủi bụi đã vội đứng lên chạy theo hắn.
"Chờ em với, anh ơi."
Tạ Tranh bẩm sinh đã "yêu cái đẹp" nói hoa mỹ là thế, còn nói không hoa mỹ là vừa nứt mắt đã mê trai.
Cô nhìn thấy hắn thì sức lực dâng trào chạy một mạch tới ngay phía sau Mặc Kinh Vũ.
Nhảy bổ lên ôm cổ hắn.
Mặc Kinh Vũ bị tấn công từ phía sau không giữ được thăng bằng mà ngã rầm xuống đất.
"A, bắt được rồi.
Nào ngoan ngoãn cho em cắn một cái nhé, chỉ một cái thôi."
Dứt lời Tạ Tranh ngồi trên lưng hắn cười hì hì làm cho hắn không thở nổi, tưởng tượng như nội tạng sắp bị ép ra nước.
Đúng lúc này một đám nhóc con khác đi đến, bọn này chắc chừng mười một hay mười hai tuổi gì đó, thân hình cũng béo ú nốt.
Một đứa chóng nạnh, quát.
"Hai chúng bây đi ra, sân cỏ cạnh hồ này là chỗ của bọn tao rồi."
Tạ Tranh vẫn cười hì hì chăm chú nhìn Mặc Kinh Vũ không thèm quan tâm tới người đứng trước mặt.
Mặc Kinh Vũ phải khó khăn lắm mới đẩy được cô nhóc béo khỏi lưng mình chẳng còn thời gian quan tâm mọi thứ xung quanh.
Thằng nhóc béo đó cảm thấy bản thân bị ngó lơ thì rất không vui.
Nó kiên nhẫn nhắc lại hai, ba lần cũng không có ai nghe.
Rồi hắn lại thấy hình như giữa hắn và thằng nhóc đó xảy ra cãi vã, nhưng chẳng thấy được là cãi cái gì, cũng chẳng nhớ được là cãi ra sao.
Hắn chỉ thấy thằng béo và hắn vật nhau một trận, Tạ Tranh cứ nghĩ hắn bị người ta ăn hiếp liền xông vào bảo vệ hắn đến mức bị đánh bầm giập vẫn còn cứng rắn lắm, không khóc chút nào.
Ấy rồi, thằng béo tùm được sợi dây chuyền của hắn ném xuống hồ, Mặc Kinh Vũ lúc đó nhìn món đồ yêu thích bị vứt đi cả người như chết lặng.
Bỗng, một thân hình béo ú vụt qua mặt hắn, đó là Tạ Tranh.
Tạ Tranh chạy thật nhanh thật nhanh vươn tay cánh tay ngắn cũn cỡn, tròn trịa, cố tùm được sợi dây chuyền.
Cô nhóc bắt được sợi dây chuyền nhưng lại rơi ùm xuống nước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...