Suốt cả tiết học, Hạ Mẫn không thể nào tập trung được.
Chờ mãi mới nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi.
Cô vẫn không dám nhìn anh, gục xuống bàn.
Hứa Trạch liếc nhìn cô gái nhỏ đang nằm úp lên bàn, khóe môi không nhịn được cong lên nhè nhẹ.
Nhưng tại sao anh lại để ý cô bạn nhỏ này thế nhỉ, rõ ràng mới chỉ gặp hai lần.
Anh đi về văn phòng, dọc đường có không ít nữ sinh chạy theo, chỉ mới một chốc đó mà cả trường ai cũng biết có một thầy giáo vô cùng điển trai về dạy môn tiếng Anh tại trường, nữ sinh đều rất kích động.
Hứa Trạch vẫn hờ hững đi vào văn phòng.
Không phải anh coi thường người khác, chỉ có điều tính cách anh vốn đã như vậy, không thích ồn ào.
Vốn dĩ hôm nay anh chỉ có môt tiết đầu ở lớp 12D1, hơn nữa cùng là ngày đầu tiên đến dạy ở trường nên cũng không có nhiều việc để làm, chỉ cần ngồi xem qua một chút tài liệu liền có thể về nhà.
Những tiết sau đó, mặc dù có hơi phân tâm nhưng Hạ Mẫn vẫn tiếp thu được bài, không còn bị sao nhãng như tiết một.
Nhưng thật sự là, cô vẫn rất xấu hổ!***“Phù, cuối cùng cũng về nhà.
”Hạ Mẫn vừa về đến nhà, đã thấy mẹ cô ngồi trên sô pha.
Bà Hạ: “Tiểu Mẫn, về rồi đấy à?”Hạ Mẫn vừa thay giày vừa đáp: “Dạ.
”Cô đột nhiên ngửng đầu lên: “Không đúng, hôm nay mẹ không nấu ăn sao?”Mẹ cô bình thường vào giờ này đều đứng trong bếp, thấy cô về thì gọi vọng ra, nhưng hôm nay lại nhãn nhã vừa uống trà vừa xem chương trình buổi chiều, chả trách khi vừa vào cửa Hạ Mẫn cảm thấy có gì đó khác khác.
Bà Hạ đặt tách trà xuống, mắt vẫn chăm chú nhìn ti vi, nói: “Lát nữa chúng ta qua nhà bạn mẹ ăn tối, là dì Trương đấy, hôm nay con trai của cô ấy về.
”Hạ Mẫn: “Con trai dì ấy về?”Bà Hạ ngán ngẩm: “Con quên rồi à, anh Hứa Trạch, mới từ Mỹ về, lúc còn nhỏ mẹ thường đưa con sang nhà dì chơi, hai đứa chơi rất thân đấy.
”Hạ Mẫn ngờ nghệch, cô còn có người quen này nữa sao, cô không nhớ nha.
Hạ Ngọc hết cách nhìn con gái: “Không nhớ ra à, đúng là, cái đầu này của con chẳng được cái tích sự gì hết, ở trên lớp làm sao nhớ được bài thế, đã lên 12 rồi đấy, sao mà! ”Hạ Mẫn vội ngắt lời mẹ: “Mẫu thân đại nhân, dừng lại, dừng lại, kiến thức con nhớ vẫn rất tốt, còn cái anh gì đấy lâu quá không gặp con nhớ không nổi đâu.
Con lên phòng đây.
”Nói rồi cô nhanh chân chạy lên phòng.
Hạ Ngọc thở dài, thật là.
“Nhanh tắm rửa thay đồ đi, đợi bố con về rồi đi luôn.
”“Dạ.
”Cô lên phòng, sau khi cất cặp lại ngồi trước bạn học thẫn thờ một lúc.
Ba phút sau, cô đứng trước tủ đồ, chọn ra một bộ đồ xem như là thanh lịch, gọn gàng, phù hợp để đi ăn.
Bước vào nhà tắm, sau khi cởi chiếc áo ngực bó sát cô không còn cảm thấy khó thở nữa.
Dòng nước ấm chảy ra từ vòi hoa sen làm Hạ Mẫn thư giãn.
Cô đột nhiên nhớ lại chuyện sáng nay, hơi ủ rũ.
Trời ạ, đúng là xấu hổ chết mất, sau này còn phải đối mặt với thầy ấy mỗi ngày! Làm sao bây giờ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...