Hạ Mẫn cầm lấy cặp sách, cô ăn nhanh bữa sáng rồi đi đến trường.
đầu thu tiết trời hơi lạnh, rất may lúc nãy cô đã cầm áo khoác theo.
Bây giờ vẫn còn sớm, cô đeo tai nghe, bước đi trên con đường dẫn đến trạm xe buýt.
Trên băng ghế chờ có vài người cũng đang ngồi chờ xe.
Cô đến vừa đúng lúc, mới chỉ ngồi xuống đã thấy một chiếc xe buýt từ xa đi tới.Mọi người đều bước lên xe, cô soát thẻ rồi đi đến chỗ thường ngồi, hàng thứ 3.Bình thường Hạ Mẫn vẫn thích ngồi cạnh cửa sổ để ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, nhưng hôm nay, chỗ ngồi đó đã bị một người đàn ông ngồi mất, chỉ có chỗ bên cạnh đó vẫn còn trống.Cô hơi ỉu xìu, ngồi xuống.
Cô muốn nói với người bên cạnh đổi chỗ với mình, nhưng bình thường cô là người rất nhút nhát, mãi cũng không dám mở lời, chỉ biết thấp thỏm ngồi một bên.
Con đường từ nhà cô đi đến trường rất đẹp, bầu trời trong xanh, lại đi qua một thửa ruộng, có những bông hoa dại đủ màu sắc… Cô rất thích ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ này.Bất chợt, một giọng nói vang lên bên tai.“Em học sinh này…”Hạ Mẫn giật mình, nhìn sang người bên cạnh, đôi mắt cô mở to, chớp chớp nhìn anh giống như muốn hỏi có chuyện gì?Anh hơi mỉm cười khi nhìn thấy diệu bộ này của cô, thật đáng yêu!Hứa Trạch nhìn cô, cười hỏi: “Em có muốn ngồi bên ghế này không?”Hạ Mẫn ngạc nhiên, đổi chỗ sao? Chẳng lẽ cô làm phiền anh ấy rồi?Cô hơi rụt rè mở miệng: “Em…làm phiền đến anh sao?”Anh lắc đầu: “Không có, chỉ là tôi thấy em rất thích ngắm cảnh, sao, có muốn đổi không?Cô vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.”Hứa Trạch: “Không có gì.”Cô đứng dậy để đi sang chỗ bên kia, đồng thời Hứa Trạch cũng dịch qua bên này.
“Kétttt.” Chợt, chiếc xe phanh gấp.“Có chuyện gì thế?”“Chuyện gì vậy?”“…”Mọi người trong xe nhốn nhao hỏi.
Bác tài xế quay lại trấn an mọi người: “Không sao, không sao, chỉ là một con chó chạy ngang qua.”Nói rồi bác tài khởi động xe, tiếp tục đi.
Tất cả mọi thứ trên xe trở về như cũ, chỉ trừ… chỗ của Hạ Mẫn và Hứa Trạch.
Bầu không khí lúc này đang rất xấu hổ, cô đang ngồi trên đùi anh, đầu gối anh để giữa hai chân cô.
Tay của anh đang đặt lên chỗ gò đồi nhô cao, còn cô thì đang úp mặt vào ngực anh.Lúc nãy khi ngồi cô cảm thấy hơi nóng, lại cởi áo khoác ra, nên lúc này bàn tay rắn chắn của anh cảm nhận rất rõ sự căng tròn mềm mại sau lớp vải sơ mi.Nhiệt độ trong không khí giống như đang tăng lên, nhưng chỉ ở chỗ của hai người lúc này.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với người khác giới như thế này, trên người giống như có dòng điện chạy qua.
Hạ Mẫn mở to mắt, gương mặt đỏ lựng như trái cà chua, nhiễm xuống cả cổ.
Cô vội vàng, luống cuống ngồi sang ghế bên kia.
Ngực phập phồng, trong đầu lúc này là một đống hỗn độn, không còn nghĩ được gì.
Hứa Trạch cũng không khá hơn, anh đưa tay che miệng ho một tiếng.
Cảm giác…thật mềm mại.Dừng, anh đang nghĩ đến chuyện gì thê, anh là một thầy giáo đấy, sao lại có suy nghĩ như thế với học sinh chứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...