Quản lý quán vẻ mặt nhăn nhó chạy tới chỗ ông chủ Béo: "Ông, ông chủ.."
"Ngươi là đàn bà à, giờ là lúc nào rồi mà còn ở đây ấp a ấp úng nói chuyện ở đây, mau đuổi hết đám chưa đủ mười tám tuổi ra khỏi quán đi, nếu không đoàn kiểm tra tới, quán nét của chúng ta sẽ bị phạt đóng cửa đó."
Ông chủ Béo chỉ thẳng mặt quản lý quán mắng.
Quản lý quán vừa liếc qua Hoàng Chí Thịnh, vừa nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông chủ, là hắn.."
Ông chủ Béo vừa quay đầu liền thấy, hai mắt trợn ngược lên: "Ngài, ngài là Hoàng trấn?"
Ông chủ Béo biết mọi việc không ổn rồi, hôm trước chính phó thị trưởng Hoàng này đã dẫn một đoàn đến kiểm tra quán khiến hắn tổn thất không ít.
"Ông chủ, trong đây không có ai trên mười tám cả đúng không?" Hoàng Chí Thịnh nghiêm mặt lạnh lùng hỏi.
"Bọn, bọn chúng đều chỉ đến xem náo nhiệt thôi, không có dùng máy tính." ông chủ Béo nháy mắt với quản lý quán.
Quản lý quán liền hiểu được, chạy đến mấy chỗ có học sinh đang ngồi máy tính: "Đừng xem người khác chơi nữa, mau về đi."
Trấn này vốn cũng không quá lớn, rất nhanh đã có một đám người chạy tới.
Đương nhiên, những thanh thiếu niên cũng bị mấy nhân viên công tác đuổi đi.
Dù sao Hoàng Chí Thịnh cũng không thể đứng chặn ở cửa không cho người khác đi, nếu không sẽ xảy ra xung đột mất.
Dù sao năng lực giải quyết của cảnh sát cũng mạnh hơn, Bàng Chí Hoa cùng Giang Đông nhanh chóng chạy qua.
"Hoàng trấn, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bàng Chí Hoa đến cạnh Hoàng Chí Thịnh hỏi.
"Vừa rồi tôi nhìn thấy rất nhiều học sinh ở độ tuổi vị thành niên ở đây." Hoàng Chí Thịnh tức giận nói.
Anh cảm giác mặt của mình đã nóng bừng bừng, lần trước khi Lí Khoái Lai ở trường trung học Lĩnh Thủy trước mặt tất cả các giáo viên đưa ra vấn đề này, anh còn nghĩ rằng chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Hôm trước, anh cũng dẫn một đoàn đến kiểm tra, kết quả thực sự là không có một trẻ vị thành niên nào trong quán.
Vậy mà vừa nãy, bên trong có ít nhất hai phần ba đều là học sinh chưa đủ tuổi, bị tát vào mặt một phát như vậy thật sự đau không nói nên lời.
"Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, các vị lãnh đạo." ông chủ Béo chạy tới giải thích.
"Ý của ông là mắt của tôi có vấn đề?" Hoàng Chí Thịnh bực tức nói.
Ông chủ Béo lắc đầu nguầy nguậy: "Không, mắt của lãnh đạo rất tốt, đám học sinh đó chỉ đến để xem người khác chơi thôi, chứ hoàn toàn không đụng vào máy tính.
Đương nhiên để bọn chúng vào trong quán là do tôi không đúng, cái này về sau chúng tôi nhất định sẽ sửa đổi."
Hoàng Chí Thịnh không thèm để ý đến ông chủ Béo, quay đầu nói với đám người Bàng Chí Hoa: "Việc này xử lý như nào?"
Ông chủ Béo vội vàng kéo Giang Đông vào trong quán nét, từ trong quầy móc ra một ngàn tệ nhét vào tay anh: "Huynh đệ à, cậu mau giúp tôi giải quyết Hoàng trấn này với.
Xong chuyện tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu đàng hoàng."
"Bây giờ người nhiều như vậy.." Giang Đông do dự.
Ông chủ Béo lo lắng giậm chân chân: "Cậu không biết kéo anh ta qua một bên sao? Tôi đã tạo điều kiện cho anh ta xuống nước rồi, đến lúc đó bắt tôi viết kiểm điểm thôi là được."
Chỉ cần Hoàng Chí Thịnh thu tiền của hắn thì mọi việc còn lại đều được giải quyết vô cùng dễ dàng.
Dù có mắng mỏ hay là bắt viết bản kiểm điểm gì đó cũng được, miễn là quán nét vẫn có thể hoạt động bình thường là tốt rồi.
Giang Đông thấy vậy, cũng đành làm liều một phen, đi đến cạnh Hoàng Chí Thịnh, nhỏ giọng nói: "Hoàng trấn, tôi có chút chuyện muốn nói với ngài."
Hoàng Chí Thịnh gật đầu, theo Giang Đông đi ra phía sau cửa của quán.
Giang Đông cố ý chắn phía trước để người khác không nhìn thấy được tình hình ở bên này.
Từ túi quần anh lấy ra một ngàn tệ: "Đây là của ông chủ quán nét biếu ngài."
"Ngươi làm cái quái gì vậy hả?" Hoàng Chí Thịnh tức giận trừng mắt nhìn Giang Đông, hét lên: "Bàng Chí Hoa."
Bàng Chí Hoa ở bên ngoài nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Chí Thịnh liền vội vàng chạy vào.
"Người của cậu nói ông chủ quán nét biếu tôi tiền, cậu nói xem tôi phải làm sao?" Hoàng Chí Thịnh cười khẩy nói.
"Giang Đông, cậu làm cái quái gì vậy hả?" Bàng Chí Hoa tức giận mắng Giang Đông.
Giang Đông cúi đầu: "Hoa ca, là anh Béo kiên quyết muốn đưa cho em, em cũng không còn cách nào, dù sao cũng là người ở cùng một khu phố, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy mặt nhau."
Bàng Chí Hoa mắng: "Cậu mau trả lại tiền cho ông chủ Béo đi."
"Dạ." Giang Đông không dám nhiều lời, chạy đi tìm ông chủ Béo.
Ông chủ Béo nghe nói Hoàng Chí Thịnh không cần tiền, thầm mắng: "Trên đời này vẫn còn có người ngu ngốc đến vậy à? Phạt tôi rồi thì hắn ta được lợi lộc gì chứ?"
Bàng Chí Hoa bên kia ngượng ngùng nói: "Hoàng trấn, tôi xin lỗi, là kỷ luật của tôi không tốt." "
" Bàng Chí Hoa, cậu không phát hiện ra à? Mỗi lần chúng ta đến kiểm tra đều không có vấn đề gì, chắc chắn đã có người trong nội bộ báo tin cho quán nét để chuẩn bị trước.
Cậu không biết đâu, vừa rồi ở đây có ít nhất hai phần ba số người chơi đều là trẻ vị thành niên.
"Hoàng Chí Thịnh tức giận nói.
Trước kia ở cuộc họp trên huyện, anh vẫn luôn vỗ ngực nói với cấp trên rằng quán nét ở trấn của anh không hề có trẻ vị thành niên, bọn họ quản lý vô cùng tốt.
Hóa ra tất cả đều là giả.
" Ý của ngài là Giang Đông..
"Bàng Chí Hoa nhỏ giọng nói.
" Có phải cậu ta hay không, tôi không dám chắc chắn.
Nhưng ta chắc chắn là cậu ta có quan hệ rất tốt với với ông chủ của quán nét này.
Chuyện hôm nay, tôi sẽ nói lại với sở trưởng của các cậu.
"Hoàng Chí Thịnh cười lạnh nói.
Bàng Chí Hoa vừa nghe trong lòng liền thầm mắng Giang Đông, đã là lúc nào rồi mà tên Giang Đông đó còn làm ra được loại chuyện như vậy cơ chứ, đây chẳng phải là tự lấy dây buộc mình hay sao?
" Hoàng trấn, việc này cứ để tôi báo cáo lại với sở trưởng trước đã.
"Bàng Chí Hoa vội vàng nói.
Bởi vì Hoàng Chí Thịnh khi nãy đã nhìn thấy rất nhiều trẻ vị thành niên trong quán, mọi người từ các bộ ngành đã thảo luận và đưa ra kết luận cho niêm phong đóng cửa quán nét một tuần để chấn chỉnh lại đồng thời phạt hai nghìn tệ.
Ông chủ Béo nghe thấy kết luận như vậy, tức đến biến dạng mặt mũi.
* * *
Giữa trưa, Lí Khoái Lai quay về ký túc xá, thấy Tống Hiểu Phương đang ở dưới bếp xào rau, anh đi vào nói." Cô Tống.
"
" Sao vậy? "Tống Hiểu Phương nghe thấy giọng của Lí Khoái Lai, chiếc thìa đang cầm trên tay tựa như không cầm chắc mà suýt nữa rơi vào trong nồi.
" Tôi còn nợ tiền sửa xe của cô.
"Lí Khoái Lai từ trong túi lấy ra bốn trăm tệ tiền mặt," Đây là bốn trăm tệ, cô thối lại hai mươi tệ là được.
"
Tống Hiểu Phương ngạc nhiên nhìn Lí Khoái Lai:" Anh tính toán cũng chuẩn thật đấy.
"
" Hết cách rồi, lương của tôi còn chưa được phát, tiền này là mượn của nhà trường đó.
"Lí Khoái Lai ngại ngùng cúi gằm xuống đất.
" Tôi không cần tiền gấp, anh cứ giữ lấy dùng trước đi, sau này trả lại cũng được.
"Tống Hiểu Phương lắc đầu nói.
Lí Khoái Lai bối rối nói:" Bây giờ tôi đang thiếu tiền, nếu như lần này còn không trả ngay cho cô thì chắc phải một hai tháng nữa mới có tiền trả được.
"
Tống Hiểu Phương quay đầu lại, gương mặt xinh xắn của cô như sáng lên," Nhà anh không phải đang cần dùng tiền sao? "
" Sao cô biết? "Lí Khoái Lai ngạc nhiên.
" Tối hôm đó anh gọi điện nói chuyện lớn tiếng như thế, tôi thấy cả trường này chắc ai cũng biết cả rồi.
"Tống Hiểu Phương biết gia cảnh của Lí Khoái Lai không được tốt lắm, để học hết đại học chắc là phải đi vay tiền của rất nhiều người.
Lí Khoái Lai ngượng ngùng nói:" Vậy được thôi, tôi trả cô muộn một tí vậy.
Để lát nữa tôi đến ngân hàng chuyển tiền cho bố rồi về ký túc xá nấu ăn sau.
"
Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai sắp rời đi thì nhỏ giọng nói:" Này, anh đợi chút.
"
" À, cô Tống, cô có thể cho tôi mượn xe một lát được không? "Lí Khoái Lai quay đầu hỏi.
" Có thể.
"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phương có chút ửng đỏ, có thể là do lửa trong bếp hơi lớn.
Lúc Lí Khoái Lai lại chuẩn bị đi ra ngoài thì Tống Hiểu Phương gọi một tiếng:" Không phải tôi nói anh chờ tôi một chút hay sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...