"Tôi đúng thật là sắp đến nhà ăn rồi, nhưng sau đó lại quên chưa lấy cây đàn, nên phải quay về thêm một chuyến." Dù sao nói dối cũng không mất đồng nào, Lí Khoái Lai mở miệng là có thể bịa đại một cái lý do rồi.
"Nhanh lên." Tống Hiểu Phương liếc nhìn cây guitar sau lưng của Lí Khoái Lai, không nói gì.
Lí Khoái Lai đi vào, thì thấy đã có vài giáo viên ngồi lên bàn rồi, trên bàn có hai chai bia Pearl River và một chai Sprite, bên cạnh còn có một ít đậu phộng và bánh kẹo, cảm giác như đồ nhắm trong đám cưới vậy.
Lí Khoái Lai thấy có vài giáo viên đã mở nắp Sprite, vừa uống vừa nhai đậu phộng, khiến anh sốt ruột cả lên, vội vàng bỏ cây guitar qua một bên rồi nhanh chân chạy tới.
Trong nhà ăn vô cùng náo nhiệt, quạt trên trần thổi mạnh, loa hai bên lại phát ra những giai điệu vô cùng dễ chịu.
"Thầy Lý, nghe nói lát nữa thầy có tiết mục biểu diễn à?" một giáo viên hỏi Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai gật đầu: "Có vẻ là vậy."
Nhưng không lâu sau, Bàng Quang Huy vội vàng chạy đến bên cạnh Lí Khoái Lai: "Tiết mục biểu diễn của cậu bị hủy rồi."
Bàng Quang Huy lo lắng nhìn Lí Khoái Lai, sợ cậu bị kích động, nếu không thì khi nãy cũng không nói chuyện với Hoàng Chí Thịnh như vậy.
Ông sợ Lí Khoái Lai sẽ làm ầm ĩ trong buổi tiệc liên hoan, sẽ ảnh hưởng vô cùng xấu đến bản thân, Bặc Vĩ Quang cũng sẽ mượn gió bẻ măng mà nói vài lời không hay với lãnh đạo.
Chưa hết, Bàng Quang Huy còn gọi cả Diệp Minh Quân cùng qua đây, chỉ cần Lí Khoái Lai kích động lên thì bọn họ sẽ kéo anh ra khỏi nhà ăn để can ngăn.
Diệp Minh Quân vừa mới tới cũng lo lắng mà nhìn chằm chằm vào Lí Khoái Lai, mặc dù trong lòng vì Lí Khoái Lai mà bất bình nhưng lại không thể làm gì hơn.
Chính Bặc Vĩ Quang đã hạ lệnh tạm thời hủy bỏ tiết mục của Lí Khoái Lai, Diệp Minh Quân nào dám không nghe theo.
Ngay lúc hai người bọn họ lo sợ rằng Lí Khoái Lai sẽ nổi điên lên thì không ngờ rằng cậu trông có vẻ vẫn rất vui mà nói: "Được thôi, không cần phải biểu diễn thì quá tốt rồi."
Đối với loại lãnh đạo giống như Bặc Vĩ Quang này, Lí Khoái Lai không muốn đeo cái mặt nạ cười tươi giả tạo để lấy lòng, chứ đừng nói gì đến việc biểu diễn cho ông ta xem
Có thể ngồi ở dưới ăn thêm một chút, cớ sao lại không làm cơ chứ?
Diệp Minh Quân lo lắng hỏi Bàng Quang Huy: "Ông nói xem lát nữa có khi nào cậu ta sẽ gây sự không?"
"Tôi chỉ sợ mỗi điều này, lát nữa anh ngồi với cậu ta, tôi qua bàn lãnh đạo." Bàng Quang Huy lo lắng nói.
Bặc Vĩ Quang chỉ mong sao tên Lí Khoái Lai nổi điên lên gây sự ngay tại đây, có cả Hoàng Chí Thịnh ở trong này, vừa hay có thể một cước đá thẳng hắn ra khỏi trường luôn.
Nhưng Bàng Quang Huy lại không nỡ để cậu thanh niên tài năng này ra đi, nếu như cậu ta rời khỏi trường trung học Lĩnh Thủy thì đó sẽ là một tổn thất vô cùng lớn đối với ngôi trường này.
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, ngay phía trước nhà ăn, Tống Hiểu Phương cùng với các diễn viên đã sắp xếp từ trước đang chuẩn bị cho tiết mục của mình.
Lúc này, phòng bếp cũng bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Bởi vì phải làm làm tận mười mấy bàn, nên bếp trưởng gọi thêm hai vị giáo viên qua giúp đỡ.
Lí Khoái Lai nhìn đến món thịt kho tàu, nhịn không được mà đưa đũa ra gắp hẳn một miếng cho vào miệng ăn.
Diệp Minh Quân căng thẳng nhìn chằm chằm Lí Khoái Lai, thấy anh hóa giải sự phẫn nộ bằng đồ ăn, trong lòng cũng thầm nhẹ nhõm.
"Ha ha, Lí Khoái Lai, nghe nói hiệu trưởng đã hủy bỏ tiết mục biểu diễn cuối cùng của anh rồi?" Ngô Đại Bàng đang ngồi ở bên phải đắc ý chế giễu.
Một cơ hội để thể hiện trước mặt bao nhiêu là mỹ nữ tốt như thế vậy mà lại để cho Lí Khoái Lai chiếm được, thật khiến hắn tức chết đi mà.
Nhưng khi nghe được tiết mục của Lí Khoái Lai cùng với Tống Hiểu Phương bị hủy bỏ hắn liền vô cùng vui vẻ.
"Không phải lên biểu diễn thật sự rất tốt mà." Lí Khoái Lai phản bác lại.
Nếu như lúc đầu không phải vì nể mặt hiệu phó Bàng Quang Huy, anh còn lâu mới tham gia cái này.
Ngô Đại Bàng thấy Lí Khoái Lai cố tỏ ra không sao, liền đồng tình: "Anh không cần phải giả vờ, trong lòng khó chịu thì cứ khóc đi, đàn ông khóc một chút cũng không có tội đâu."
Ngay sau đó, Ngô Đại Bàng nhìn lên Tống Hiểu Phương ở phía trước: "Hiểu Phương, thật không hổ là bạn gái tương lai của anh, thật là xinh đẹp quá."
"Được rồi đó, thầy Ngô, thầy đợi tôi ăn xong đã rồi hẵng nói tiếp có được không?" Lí Khoái Lai nói.
"Tại sao chứ?" Ngô Đại Bàng khó hiểu.
"Tôi sợ sẽ nôn ra tại chỗ." Lí Khoái Lai ôm bụng rồi tiếp tục ăn.
Vì để tiện cho việc thay trang phục, Tống Hiểu Phương đã sắp xếp tiết mục của cô ở vị trí đầu tiên và cuối cùng.
Khi Tống Hiểu Phương biểu diễn xong tiết mục hát đầu tiên, một tràng pháo tay lớn vang lên.
Sau đó cô vào phòng tạp vụ của nhà bếp thay một bộ đồ biểu diễn khác vào rồi mới đi ra.
"Hiểu Phương, nghe nói tiết mục cô làm bạn nhảy với Lí Khoái Lai bị hủy rồi." Tiêu Mĩ Mĩ - một giáo viên âm nhạc đi tới thì thầm với cô.
Tiếu Mĩ Mĩ tốt nghiệp từ trường nghệ thuật ra, 19 tuổi đã được phân đến trường trung học Lĩnh Thủy dạy âm nhạc, đến nay cũng đã được bốn năm rồi.
Thân hình cô nhỏ nhắn, thanh tú nhưng mang đầy hơi thở của thanh xuân, thu hút không ít ánh nhìn của đàn ông.
Ở trường trung học Lĩnh Thủy nếu nói về nhan sắc, Tống Hiểu Phương là số một, thì Tiểu Mĩ Mĩ chính là số hai.
"Cái gì?" Tống Hiểu Phương ngạc nhiên, "Sao tôi lại không nghe nói gì hết?"
"Vừa nãy lúc cô đang biểu diễn, chủ nhiệm Hoàng đã qua đây nói." Tiếu Mĩ Mĩ trong lòng có chút vui mừng.
Trước kia khi chưa có Tống Hiểu Phương, cô chính là hoa hậu đầu tiên và duy nhất của cái trường này.
Từ khi Tống Hiểu Phương đến đây, tất cả ánh hào quang trước đó của cô đều không cánh mà bay qua chỗ của Tống Hiểu Phương.
Đặc biệt là mỗi lần trường học có hoạt động hay sự kiện gì đều sẽ giao cho Tống Hiểu Phương sắp xếp.
Bây giờ tiết mục của Tống Hiểu Phương bị hủy bỏ, trong lòng cô đương nhiên là rất vui.
Vốn dĩ theo yêu cầu của nhà trường, mỗi giáo viên chỉ được biểu diễn một tiết mục.
Nhưng Tống Hiểu Phương sau khi biểu diễn tiết mục đầu tiên, còn xen vào nhảy phụ họa trong tiết mục của Lí Khoái Lai, thật là không chấp nhận được mà.
Tống Hiểu Phương cô muốn thể hiện bản thân thì cũng đừng dùng chiêu trò như thế chứ.
Mặc dù làm như vậy không hề phạm quy, nhưng việc cô tận dụng tiết mục của Lí Khoái Lai để chiếm sóng, khiến cho Tiếu Mĩ Mĩ cảm thấy vô cùng chán ghét.
"Không nói với cô nữa, tiết mục của tôi xếp thứ ba, tôi phải chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn rồi.
Haiz, thật là tiếc cho cô mà." Tiếu Mĩ Mĩ ngoài mặt tỏ ra an ủi Tống Hiểu Phương, nhưng nói vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô.
Hừ, Tống Hiểu Phương, nếu cô có bản lĩnh thì đi tìm Bặc Vĩ Quang đi? Nghe nói ông ta đang rất tức giận, xem thử ông ta có phê duyệt cho cô không? Tiếu Mĩ Mĩ thầm đắc ý.
Nhưng lời của Tiếu Mĩ Mĩ còn chưa nói xong, thì Tống Hiểu Phương đã tức giận đi tới bàn chính ở phía trước rồi.
Bặc Vĩ Quang đang nâng một ly rượu trắng để kính Hoàng Chí Thịnh, Hoàng Chí Thịnh có ý thức tập thể rất tốt, bất kể là giáo viên hay lãnh đạo đến kính rượu, ông đều đứng lên nói chuyện và uống với đối phương, khiến mọi người cảm thấy vô cùng ấm lòng.
"Hoàng trấn, ngài chẳng những tuổi trẻ tài cao, lại còn có thể hòa nhập được với giáo viên chúng tôi như vậy, thật đáng nể phục."
Hoàng Chí Thịnh cười cười: "Hiệu trưởng Bặc, đừng chỉ khen tôi như vậy chứ.
Hôm nay là ngày lễ của mọi người, tôi chỉ là hưởng ké chút ánh sáng của mọi người thôi."
Sau khi cùng Bặc Vĩ Quang uống một ly, Hoàng Chí Thịnh liền chuyển chủ để: "Giáo viên vừa rồi hát rất hay, tên là gì thế nhỉ?"
Bặc Vĩ Quang chợt lóe lên một ý nghĩ, nghe nói phó thị trưởng trẻ tuổi này vẫn chưa kết hôn, chẳng lẽ anh ta nhìn trúng Tống Hiểu Phương rồi.
Loại lãnh đạo trẻ tuổi đầy triển vọng như Hoàng Chí Thịnh này chắc sẽ sớm được đề bạt lên thôi.
Nếu như ông trở thành bà mối cho đối phương, về sau chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích.
"Cô ấy là.." Bặc Vĩ Quang còn chưa kịp nói xong, bóng dáng xinh đẹp Tống Hiểu Phương đã đột nhiên xuất hiện trước mặt ông, dọa ông làm rớt cả ly rượu đang cầm trong tay xuống chén xì dầu trên bàn.
Nước tương hòa với rượu trong ly văng ra đầy chỗ khóa quần của Bặc Vĩ Quang.
Hôm nay Bặc Vĩ Quang vì muốn thể hiện bản thân cũng trẻ trung năng động nên đã mặc một chiếc quần tây màu trắng.
Vậy nên màu nước tương và rượu văng đầy quần ông hiện lên rõ mồn một..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...