Vừa khỏi bệnh xong đã đi lại dưới thời tiết lạnh cóng cùng gió rét, Giản Chiêu hết sức chạy nhảy, mệt mỏi ngồi bệt xuống vệ đường.
Phó Quân Thanh ngồi xuống bên cạnh, để y tựa đầu vào vai mình. Hai người rũ rượi ngồi dưới trời tuyết. Giản Chiêu buồn chán, chủ động lên tiếng:
"Nhớ ngày đầu gặp cậu, cậu luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt khó gần, nói chuyện không quá mấy câu. Bị cái gì cũng giữ rịt trong lòng ấy. Lúc đó tôi không nghĩ mai sau sẽ thân thiết với cậu như này."
Phó Quân Thanh vươn bàn tay to rộng nắm lấy tay y, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng hỏi lại:
"Thế bây giờ tôi thế nào?"
"Bây giờ à?" Giản Chiêu nhíu mày, trong đầu tìm từ ngữ để mô tả, không biết hình dung thế nào cho đối phương hiểu, ấp úng bảo "Ừm...thì đỡ hơn chút, tuy vẫn không khác mấy, nhưng...nhưng..."
Phó Quân Thanh kiên nhẫn:
"Nhưng thế nào?"
Giản Chiêu nhìn anh, chớp mắt, cười tươi:
"Nhưng cậu không còn lạnh lùng nữa, tôi thấy cậu dịu dàng hơn hẳn."
"Ừm." Đáy mắt anh đều là một mảng tình nồng, nhiệt huyết và sôi trào, làm tan đi lớp mặt nạ lạnh lẽo, lộ ra tinh túy trong trái tim đập nhanh "Chỉ với thầy. Chỉ dịu dàng với thầy thôi."
Hai má Giản Chiêu hồng lên. Y ho khan che đi sự xấu hổ, muốn nói vài câu bông đùa thì Phó Quân Thanh đã nghiêng người sang, đặt một nụ hôn lên khóe môi y.
Đã đến mức này thì không thể làm ngơ vờ như không biết được nữa, Phó Quân Thanh đã đem hết tình cảm phơi bày, để cho Giản Chiêu thấy tình yêu của mình.
"Như thế này là không được." Giản Chiêu ngượng ngùng che mặt, thấp giọng nói "Tôi...tôi không thích yêu đương với học sinh đâu. Cậu còn chưa đủ tuổi, chưa trưởng thành nữa, làm vậy thì kì cục quá."
Phó Quân Thanh gỡ hai tay y ra, hai người đối mặt với nhau. Anh bảo:
"Vậy sau này tôi lớn rồi, rời khỏi mái trường thì có thể nói chuyện yêu đương với thầy không?"
Bình thường Phó Quân Thanh lãnh đạm nhạt nhẽo, sao tự dưng mấy bữa nay nồng nhiệt quá, không để cho người ta kịp thích nghi.
Giản Chiêu nhìn anh, trong một khoảng thời gian bị nhiều người theo đuổi nồng nhiệt quá khiến tinh thần y luôn treo lơ lửng, khuôn mặt vốn tái nhợt vì bệnh mà cứ đỏ ửng lên hoài, nhưng da mặt y không đủ dài, vì thế đối diện với học trò đang bày tỏ tình cảm không biết nên nói thế nào.
May mắn, trong lúc đang bối rối có người chạy đến.
Triệu Thiên Kiệt đạp lên nền tuyết, hùng hổ xông đến, mái tóc đỏ hắn có dính vài bông tuyết trắng li ti, được hất lên nhìn rất soái ca, mặc đồ đen thời thượng nổi bật, khuôn mặt ngược ngạo toát lên sự cá biệt ngang tàn, đúng chất vibe badboy, mấy cô gái đang đứng gần đó đều chú ý đến hắn.
Rồi rồi đầu đỏ nổi giận rồi.
Một khi hắn giận là sẽ làm ầm lên, trẩu tre hơn cả Sikeil.
Giản Chiêu đã đoán trước được, thấy hắn vừa đến gần đã đứng dậy, trước khi Triệu Thiên Kiệt kịp mở miệng gầm lên thì đã nhanh tay xoa đầu hắn, giọng như dỗ dành trẻ nhỏ:
"Husky ngoan, đừng quậy."
Triệu Thiên Kiệt đơ ra. Giản Chiêu phụt cười.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại thì y đã nhéo má hắn, mạnh tay xoa xoa cả khuôn mặt giống như lăn bột, khiến hắn không thể thốt ra câu nào. Đến khi Triệu Thiên Kiệt bình tĩnh Giản Chiêu mới thả ra, mỉm cười đầy hòa ái.
"Thầy...thầy..." Tóc đầu đỏ như dựng lên, túm lấy cánh tay Giản Chiêu, nhìn y từ trên xuống dưới "Sao tự dưng lại chạy đi một mình thế hả? Thầy vừa khỏi bệnh, ai biết còn bị cái gì nữa không. Nếu tôi không dậy kịp chắc thầy bỏ đi đâu đó luôn rồi hả!?"
Giọng Triệu Thiên Kiệt chứa đầy sốt ruột cùng lo lắng, sau khi xác định thầy Giản không làm sao mới thở phào.
Giản Chiêu ngoài mặt cười cười, trong lòng lại thấy ấm áp.
Tự dưng y thấy mình trẻ con ghê, vì mấy cái chuyện không đâu mà xấu hổ tự xách đồ bỏ đi không nói cho ai mà để có mỗi mảnh giấy lại, làm nhiều người hốt hoảng.
"Tôi không sao, tôi lớn rồi mà. Đừng quên tôi còn là thầy cậu đó." Giản Chiêu vỗ vỗ mặt hắn "Sao cứ nóng nảy thế hả? Làm như tôi dễ bị làm sao lắm hay gì."
Triệu Thiên Kiệt vẫn nắm chặt cổ tay Giản Chiêu, tuy hắn vẫn cau có nhưng chịu đứng yên cho y xoa đầu.
Phó Quân Thanh tiến lên gỡ tay hắn ra. Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Nếu không phải có Giản Chiêu ở đây, kiểu gì Triệu Thiên Kiệt phải khịa vài câu mới chịu được. Nhưng hiện tại thầy Giản luôn được đặt lên ưu tiên hàng đầu, vì thế hai người hiếm khi không gây sự, chỉ khó chịu nhìn đối phương rồi thôi.
Giản Chiêu nhìn thấy Triệu Thiên Kiệt có xách theo nguyên cái vali to đùng, hỏi:
"Giờ đi đâu đây? Tàu không chạy rồi. Mấy người kia đâu?"
"Chắc sắp tới rồi đó. Tụi tôi chia nhau đi tìm thầy mà." Hắn trả lời "Chắc hai hôm nữa tàu sẽ chạy lại thôi. Nhưng chờ mệt lắm, tôi đặt hẳn máy bay riêng rồi, đi thôi, ra sân bay. Tụ họp lại rồi cùng về."
"Thuê hẳn máy bay riêng á?" Giản Chiêu kinh ngạc, ngỡ ngàng nhìn hắn "Sao không mua vé thường? Cậu chịu chi thế."
Cái mũi Triệu Thiên Kiệt như sắp hếch lên trời.
Đi về sớm ra mắt ba vợ tương lai mà lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...