Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh


“Các cậu thiếu chỗ ngủ hả?”
Giản Chiêu đặt túi hạt dẻ lên bàn, ngẩng đầu nhìn hai người kia.

Triệu Thiên Kiệt ngạo nghễ ngang ngược và Ôn Dĩ Hoài nhẹ nhàng ấm áp.

Vốn dĩ là những thiếu gia nhà giàu, bây giờ lại xin được chen lấn trên cái giường ọp ẹp lại chật chội, không hiểu là bị cái gì nữa.

Y chỉ ra cái giường của mình, thở dài:
“Cả ba người không thể chen lên đây đâu, lại đâu thể bắt hai cậu nằm xuống dưới đất chứ.

Thôi, quay về phòng của mình đi.”
“Sao lại không được?” Triệu Thiên Kiệt vuốt ngược mái tóc đỏ, dưới ánh đèn chập chờn, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý tà mị.

Hắn trực tiếp cởi áo ngoài, nằm lăn lên giường, dang hai tay ra ngửa mặt lên trời, thoải mái nói “Lần trước tôi cũng ngủ ở đây, còn có tên Sikeil kia nữa, vẫn nằm được đó thôi.”
Giản Chiêu nhìn hắn, hơi ngứa tay, muốn giơ lên véo tai Triệu Thiên Kiệt, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, quay người đi vào bếp.
Ôn Dĩ Hoài nhìn xuống cái dép con thỏ màu hồng của Giản Chiêu, trong lòng mềm mại, thầm nghĩ tại sao thầy lại dễ thương như thế.

Nhưng một thoáng sau đã ngẩng đầu, bắt ngay trọng điểm trong câu nói của Triệu Thiên Kiệt, nhưng chỉ nhíu mày chứ không nói gì.

Việc Giản Chiêu ngủ chung với Triệu Thiên Kiệt, còn bị hắn cắn một cái lên má luôn là cái gai trong lòng Ôn Dĩ Hoài, nghĩ về điều đó làm anh không thoải mái.

Bề ngoài Ôn Dĩ Hoài nhã nhặn lịch sự, nhưng trong lòng lại nhỏ nhen, sau khi nhìn thấy Triệu Thiên Kiệt cưỡng hôn Giản Chiêu ngay trước cửa phòng đã làm anh khó chịu.

Nghĩ đến việc thầy giáo tránh mặt mình mà lại đi thân thiết với tên tóc đỏ kia làm Ôn Dĩ Hoài nảy lên sự đố kị dày vò bản thân.
Ngồi ngẩn ngơ nghĩ ngợi, mãi đến lúc nghe Giản Chiêu gọi tên mới sực tỉnh.
“Ôn Dĩ Hoài? Này? Cậu Ôn? Dĩ Hoài?”
“Dạ thầy.”
Anh giật nảy, nhìn lên mới phát hiện y đang đứng trước mặt mình, khoảng cách hai người khá gần, loáng thoáng còn ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ cơ thể của y.

Giản Chiêu lo lắng vỗ vào má anh:
“Cậu sao vậy? Sao đột nhiên lại ngồi đơ ra vậy? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Giản Chiêu áp tay vào má anh, lại sờ lên trán, khó hiểu lẩm bẩm ‘đâu có sốt đâu nhỉ?’, nhưng vừa nãy mặt Ôn Dĩ Hoài lại tái nhợt, ngồi thất thần vậy cũng hù dọa lắm.

Đột ngột được người thương quan tâm làm trái tim Ôn Dĩ Hoài đập thình thịch, nơi nào được bàn tay kia sờ qua đều dần nóng ran, hai má đỏ ửng.

Anh ngượng ngùng bảo:
“Em không sao, lúc nãy thầy gọi là có việc gì ạ?”
“À, tôi hỏi cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để tôi đi nấu cơm cho cả ba cùng ăn.” Giản Chiêu xác định Ôn Dĩ Hoài không sao mới đứng thẳng dậy, gãi gãi mái tóc rối, chỉ về mớ thức ăn chưa chế biến trên bàn bếp.
Ôn Dĩ Hoài lưu luyến hơi ấm bàn tay còn vương trên má mình, trong lòng rất vui, nhanh chóng đứng dậy, cười tủm tỉm:
“Em chưa ăn gì hết.

Nếu thầy định nấu cơm thì để em phụ một tay.”
Triệu Thiên Kiệt nằm trên giường, lẳng lặng nhìn một màn tình thương mến thương vừa diễn ra.

Đôi lông mày chau lại, khó chịu lại tức giận, ghen ghét tăng cao, tay siết chặt lấy ga giường vần vó nó nhăn nhúm.

Nhìn biểu hiện như muốn bật dậy đấm thẳng vào mặt Ôn Dĩ Hoài, nhưng khi nhìn qua bóng lưng gầy gò của Giản Chiêu lại gắng gượng nhịn xuống.

Hắn đảo mắt, nhìn trần nhà nghĩ ngợi, chợt nảy ra một ý, ngồi bật dậy đi đến gần Giản Chiêu, giọng êm ái:
“Thầy.”
Lông tơ Giản Chiêu dựng đứng, cảnh giác nhìn hắn:
“Có chuyện gì?”

“Không, chỉ muốn xem thầy nấu ăn thôi.” Triệu Thiên Kiệt sấn lại gần, y lại lùi về sau, hắn càng lấn tới.

Cuối cùng một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ của Giản Chiêu xuống, cuỗm đi mất.
Y bất lực nhìn Triệu Thiên Kiệt đắc ý quấn khăn quàng của mình lên cổ hắn.

Tên tóc đỏ còn vùi mũi vào khăn hít lấy hít để, thích thú kêu lên:
“Thơm quá, thầy cho tôi mượn chút.

Đột nhiên tôi thấy cổ hơi lạnh.”
Giản Chiêu thở dài, nhưng cũng không đòi lại, môi mấp máy muốn nói gì đó thì chợt nhớ ra, cả người khựng lại, vội quay sang thì đã thấy Ôn Dĩ Hoài với ánh mắt ngỡ ngàng nhòm cổ mình chằm chằm.
Toang rồi, cái vết cắn của Triệu Thiên Kiệt còn hằn trên cổ, nãy giờ che che giấu giấu mà lại bất cẩn quên mất, bây giờ dấu vết chói mắt vậy hoàn toàn để lộ ra.

Trong nháy mắt, Giản Chiêu cảm nhận được một sự hụt hẫng đau lòng từ Ôn Dĩ Hoài.

Anh đứng đó, nhìn vết cắn trên cổ y, muốn lên tiếng lại thôi, lúng túng dời tầm mắt.
Giản Chiêu vươn tay xoa xoa cổ, không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ có thể cúi gằm mặt mà tiếp tục dùng dao cắt rau.
Chỉ được một lúc tĩnh lặng, vài phút sau đã nghe tiếng bước chân tiến lại đây.

Cả người y hơi căng thẳng, động tác tay cũng dừng lại, hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì thì trên eo có cảm giác được cánh tay hữu lực nhẹ nhàng ôm lấy, một cảm giác ấm nóng chạm vào gáy y, hơi thở khác lạ quanh quẩn làm cổ nóng ran.

Giản Chiêu rụt người, trực tiếp đứng hình.
Ôn Dĩ Hoài vừa hôn gáy y!
Anh hôn một cách dịu dàng, còn mút một cái làm cả người Giản Chiêu tê liệt, bàn tay đặt trên eo bắt đầu mơn trớn.


Giản Chiêu buông dao, túm lấy cánh tay của anh, thở ra một hơi khó khăn, nhỏ giọng nói:
“Vầy…vầy là đủ rồi, đừng…đừng làm gì nữa…”
“Vâng, em sẽ không làm gì hết.” Ôn Dĩ Hoài dán vào tai y thì thầm, nhưng vẫn ôm chặt lấy, áp sát lồng ngực vào lưng y.

Giản Chiêu cảm nhận mặt mình sắp nóng cháy luôn rồi, đỏ ửng.

Y xấu hổ quá, cuối cùng không biết nên làm gì nữa, giơ hai tay lên che mặt, lỗ tai cũng hồng, ngượng nghịu nói nhỏ:
“Cậu…cậu bỏ tay ra đi.”
Ôn Dĩ Hoài hôn lên mái tóc xù, trìu mến nhìn phản ứng của y, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười dễ chịu hoàn hảo.
Thầy Giản đáng yêu quá đi.
Còn chưa kịp ngắm kĩ thì bả vai bị một lực đạo túm lấy mà kéo ra, bất ngờ làm Ôn Dĩ Hoài hơi ngã ra sau, phải khó khăn ổn định thân hình, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt rực lửa đầy ghen ghét của Triệu Thiên Kiệt.

Ngoài dự đoán là hắn không xông đến đấm đá gì cả, chỉ nghiến răng rít khe khẽ:
“Hôn đủ rồi thì cút ra đi.”
Nói rồi bá đạo vươn tay ôm trọn Giản Chiêu vào lòng.
Ôn Dĩ Hoài thản nhiên nhìn hắn, sóng ngầm qua lại, hồi lâu, có vẻ cả hai đang trao đổi qua ánh mắt, cuối cùng dường như đã cùng đạt một hiệp nghị gì đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui