Giản Chiêu rùng mình, y chớp chớp mắt, không nhìn rõ mặt Hoắc Dạ Nam, nhưng vẫn nhạy cảm biết được ánh mắt của hắn đang có gì đó không ổn.
Vội buông tay rồi ngồi lùi vào trong, kéo dài khoảng cách hai người.
Hoắc Dạ Nam rời đi rồi rất nhanh đã quay trở lại, trên tay còn ôm theo hòm gỗ đựng thứ gì đó đặt dưới sàn.
Hắn chợt túm lấy cổ chân của Giản Chiêu, thoải mái ngắm nghía.
Từ nhỏ y vốn dĩ không được chạy ra ngoài chơi, đi đâu đều bị bắt mang theo vớ vì nếu không dưỡng tốt sẽ dẫn đến đau cơ, vì thế Giản Chiêu có đôi chân rất đẹp, cổ chân thon gọn, ngón chân mảnh mai, lòng bàn chân hồng hào mềm mại.
Hắn yêu thích đưa tay xoa xoa lấy chân y, chờ cho đến khi Giản Chiêu rụt chân lại kháng cự mới đứng dậy, mở nắp hòm ra, kéo theo một thứ đồ vật cứng đen, âm thanh va vào nhau nghe bén nhọn.
Giản Chiêu ngẩn ngơ hồi lâu, mới phản ứng lại nó là dây xích sắt.
Nhận ra ý đồ của hắn là gì, Giản Chiêu gần như nhảy dựng ngay lập tức, vội vã thối lui lại đằng sau, gay gắt lên tiếng:
“Cậu… Cậu định làm cái gì!? Không phải lấy món đồ này ra khoe tôi chứ?”
“Anh đừng sợ.” Hoắc Dạ Nam mỉm cười, khuôn mặt đầy vẻ thâm tình, tầm mắt như khóa chặt lấy người đang thất thố trên giường, từ từ kéo lê dây xích đi đến gần “Tuy giam anh lại nhưng anh muốn thứ gì tôi vẫn có thể đưa đến mà, hơn nữa ở đây mỗi ngày tôi đều bên anh, lo cho anh toàn bộ mọi thứ.
Vì thế, Giản Chiêu, lại đây đi.
Tôi muốn giữ anh bên mình, ở với tôi mãi mãi, được không?”
Giản Chiêu mệt nhọc lùi về phía sau, nhưng cổ chân đã bị hắn chộp lấy, trên trán vã ra mồ hôi, lắc đầu nguầy nguậy, lắp bắp nói:
“Tôi không thể.
Hoắc Dạ Nam, cậu điên rồi, đây là giam giữ người trái phép, nếu bị phát hiện có thể bị pháp luật can thiệp, phải đi tù đó cậu có biết không?”
“A, tôi không lo đâu, với thế lực hiện tại tôi hoàn toàn có khả năng một tay che trời kia mà, với lại nghĩ đến viễn cảnh nhốt anh bên mình là tôi thấy thật hạnh phúc đó.” Hoắc Dạ Nam kéo mạnh y về phía mình, lôi từ trong túi ra còng chân, chậm rãi đeo vào cổ chân của Giản Chiêu “Tôi rất yêu anh, lần này thì anh sẽ không thể chạy khỏi tôi đâu.”
Giản Chiêu đạp vào ngực hắn, vớ lấy cái gối bên người đập bộp vào khuôn mặt của Hoắc Dạ Nam, đôi mắt hổ phách đầy giận dữ nhìn thẳng vào kẻ điên trước mặt, thầm mắng vài câu, lại tiếp tục xoay người muốn kéo giãn khoảng cách với hắn.
Chưa bò đi được qua phía bên kia lại bị kéo lại, Giản Chiêu vừa choáng váng vừa mệt mỏi, phải gắng sức thoát ra, rồi bị kéo lại rồi tiếp tục kháng cự rồi bị kéo lại.
Hoắc Dạ Nam chơi rất vui, còn nắm đai lưng quần y muốn tụt xuống.
Giản Chiêu như con cá hấp hối, hết sức lục để giãy lên, chỉ có thể nằm ngửa ra gắng giữ chặt lấy đai lưng, thở hồng hộc, nói đứt quãng:
“Làm ơn đi… tha cho tôi đi, tôi khó khăn lắm mới…mới kiếm được công ăn việc làm đó, chậc… tôi đang hoàn thành nghĩa vụ rất tốt, đừng làm khó tôi mà.”
“Anh đang làm thầy giáo hả?” Hoắc Dạ Nam rút từ trong túi quần ra thẻ giáo viên của Giản Chiêu, không biết hắn moi được từ đâu, nhét vào túi áo của y, cả người cũng trèo lên giường, vuốt vuốt mái tóc xoăn xù màu hạt dẻ còn thoang thoảng mùi hương lài của y, thân thiết ghé sát tay thì thầm “Vậy thì Ôn Dĩ Hoài là ai? Là học sinh của anh hả? Hay là bạn trai bồ bịch vậy?”
Giản Chiêu nghiêng đầu qua, dùng cả hai bàn tay chặn miệng hắn đang muốn hôn tới, kinh ngạc hỏi:
“Sao cậu biết đến Ôn Dĩ Hoài?”
“Thì điện thoại của anh.” Hắn trả lời, biểu cảm dần chuyển sang thâm trầm “Từ lúc đưa anh đến đây, không biết đã gọi đến bao nhiêu cuộc, phiền muốn chết.”
“Cậu còn dám tự tiện đụng vào điện thoại tôi hả?” Giản Chiêu bật dậy, hung hăng chìa tay trước mặt hắn “Trả đây, trả lại cho tôi.
Tôi biến mất giữa chừng vậy khẳng định cậu ta sẽ lo lắng lắm, nhanh đưa để tôi gọi lại cho người ta.”
Hoắc Dạ Nam nhìn y chằm chằm, gân xanh nổi trên trán, dường như đang giận dữ, rất lâu sau đó hắn mới có động tĩnh, đột nhiên thô bạo đè y xuống.
Bàn tay thô to đầy gân của hắn bóp lấy cằm Giản Chiêu, mạnh mẽ hôn xuống.
Y mở to mắt, cảm nhận được xúc cảm mềm mềm nóng ẩm dán chặt vào môi của mình, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Dạ Nam phóng to ngay trước mắt.
Hơi thở hai người như hòa vào nhau, nóng bỏng, quấn quýt và ướt át.
Cổ gáy bị chế trụ, môi bị gặm cắn ngon lành, một đầu lưỡi mềm mại luồn vào càn quét qua khoang miệng, giao thoa triền miên.
Giản Chiêu ngửa cổ tách khỏi nụ hôn cuồng loạn này, thở dốc khó khăn, dường như đầu óc vẫn còn trong trạng thái trì độn chưa thể tiếp thu được.
Vẻ mặt ngơ ngác của y làm hắn thích ghê gớm, nhưng lửa giận vẫn còn chưa tắt, sờ đến làn da nóng hầm hập vì cơn sốt hành hạ của Giản Chiêu, Hoắc Dạ Nam vẫn còn lương tâm không nỡ cưỡng ép y.
Hắn đeo còng vào cổ chân của y, gắn với dây xích dài rồi cố định vào tường.
Sau khi chắc chắn nó không thể đứt, Hoắc Dạ Nam mới lưu luyến hôn nhẹ lên mi mắt Giản Chiêu rồi mở cửa đi ra ngoài.
Đôi mắt xinh đẹp thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nghe tiếng cửa đóng lại, Giản Chiêu lúc này như sực tỉnh, chầm chậm ngồi dậy, chạm nhẹ vào bờ môi đã sưng lên của mình.
Y ngồi đó, dường như lần đầu đối diện với tình hình này, đại não trống rỗng không biết nên bày tỏ cảm xúc thế nào.
À, cũng không phải lần đầu, nụ hôn đầu của Giản Chiêu vốn muốn để dành cho bạn đời của mình thì cũng là do Hoắc Dạ Nam cưỡng ép cướp mất.
Nhưng lần đó do quá sốc, cộng thêm sự ám ảnh nên Giản Chiêu sớm không có tâm tình nhớ đến việc này, nhưng bây giờ cảm giác vô cùng rõ ràng, y cũng đã trưởng thành, vì thế nhận thức được mọi việc xảy ra, từng chút in vào tâm trí.
Thầy giáo Giản gặp nguy bất biến lần đầu lộ ra vẻ mặt chật vật, úp mặt vào hai lòng bàn tay, hai tai đỏ phừng phừng, vừa sợ vừa ngại, lúng túng không biết nên như thế nào mới phải.
Kĩ thuật hôn của Hoắc Dạ Nam rất tệ, dù sao mấy năm phiêu bạt trong giang hồ gió tanh mưa máu thì trong tim hắn đã sớm có người chiếm giữ, nên Hoắc Dạ Nam không có ý định yêu đương hay gần gũi thân thiết với bất cứ ai.
Vì thế hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm, lại đang giận dữ nên lực đạo có hơi mạnh, cắn cho môi dưới Giản Chiêu sưng tấy.
Sờ đến vật kim loại lạnh lẽo gắn trên chân, y lại lần nữa thở dài.
Không có điện thoại, không có phương tiện liên lạc, trong phòng cũng không có đồng hồ khiến Giản Chiêu không thể xác định thời gian.
Y muốn đứng lên đi ra cửa sổ, đẩy tấm rèm cửa kia ra để nhìn bên ngoài, nhưng cả người đều chìm trong cảm giác nóng lạnh run rẩy, mỗi lần nhấc người dậy đều lảo đảo loạng choạng, tầm mắt đã mờ rồi còn mờ hơn, đầu đau như búa bổ, tác dụng của thuốc cũng dần kéo đến, y dần chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ Giản Chiêu sẽ có giấc ngủ dài nếu như không có trận cãi vã ầm ĩ ở bên ngoài.
Vì uống thuốc hạ sốt nên cơ thể cũng tốt lên phần nào.
Bên tai lùng bùng khó chịu, phải một lát sau Giản Chiêu mới nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Nghe đâu đó có tiếng người quen.
Tia hi vọng chợt nhen nhóm, y vội ngồi dậy, chờ cho cảm giác choáng đầu qua đi mới đứng lên, vì mắt cận lại không đeo kính nên nhìn cảnh vật có chút khó khăn, phải mò mẫm ra đến cửa.
Sợi xích sắt kéo lê trên sàn nhà, theo từng bước đi của y mà chuyển động, tạo ra thứ âm thanh lích kích nho nhỏ.
Cũng hên là độ dài của nó có thể kéo được đến bên cánh cửa phòng.
Áp tai vào nghe lỏm, một giọng nói hết sức quen thuộc truyền vào tai.
Triệu Thiên Kiệt?
Đúng là giọng tên đầu đỏ rồi.
Sao cậu ta sao lại có mặt ở đây?
Có tiếng đổ vỡ bên ngoài, xem chừng sắp xảy ra đánh nhau, Giản Chiêu vặn nắm cửa, ló mặt nhìn ra bên ngoài.
Một mảng yên ắng, nhất thời toàn bộ ánh mắt tập trung về phía y.
Thị lực kém làm Giản Chiêu phải gắng sức căng mắt mới nhìn thấy bên ngoài, ánh sáng ở đây còn tối hơn trong phòng nữa.
Hoắc Dạ Nam đang đứng bên kia, sắc mặt không tốt, trên tay còn cầm cây gậy, để lộ ra cánh tay hữu lực với hình xăm to tướng.
Mái tóc đỏ rực kia chắc hẳn là Triệu Thiên Kiệt rồi, hắn ta đứng đối diện với Hoắc Dạ Nam, mặc một bộ đồ full đen với hình thêu hổ trắng, vẻ mặt cũng đang tràn ngập cơn giận, còn giữ nguyên tư thế giơ tay đang cầm bình thủy tinh đe dọa.
Vừa thấy y xuất hiện, cả hai không hẹn mà cùng buông bỏ vũ khí.
Triệu Thiên Kiệt sợ y giật mình, ném lọ thủy tinh lên ghế sofa mềm để nó không vỡ, mừng rỡ nhào đến trước mặt y liên tục hỏi han:
“Thầy, cuối cùng cũng thấy thầy rồi.
Tôi biết ngay thể nào tên đó cũng giấu thầy ở đây mà.
Thầy có bị hắn tra tấn hay làm gì ác độc không?”
Dứt lời tầm mắt của Triệu Thiên Kiệt đã nhìn về phía còng sắt trên cổ chân y.
Nụ cười mới hiện lập tức tắt ngóm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...