Điểm danh xong, Giản Chiêu phát hiện ra, hầu hết các học sinh vắng mặt đều thuộc những người đeo huy hiệu đỏ và đen.
Lớp có bốn người đặc biệt thuộc huy hiệu SS.
Ngoại trừ Triệu Thiên Kiệt đang ngồi ở dưới gác chân lên ghế hống hách, Ôn Dĩ Hoài đang nhắc nhở mọi người giữ trật tự thì còn hai học sinh chưa lên lớp.
Giản Chiêu đau đầu vỗ trán, không có giấy phép xin nghỉ cũng không ai báo lên, chẳng lẽ là trốn học sao?
Điểm danh xong lại nhìn sang bảng điểm của lớp, nhìn xem đã thấy choáng váng, điểm Toán lớp này thấp một cách thậm tệ.
Dò từ trên xuống dưới, y sơ lược ra vài người học tốt thành tích cao như Ôn Dĩ Hoài, còn lại chiếm ba phần tư lớp đều dưới trung bình môn Toán.
Không được, cần cải thiện ngay.
Giản Chiêu gõ cây thước xuống bàn, lôi từ trong cặp táp ra một quyển sách dày cộm.
Sau đó ngẩng đầu, hỏi:
"Có bạn học nào vui lòng cho tôi mượn sách giáo khoa toán được hay không?"
Phía dưới lớp bắt đầu xôn xao.
Ôn Dĩ Hoài bất đắc dĩ lại đứng lên, lôi từ trong cặp một quyển sách được bao bọc giữ gìn sạch sẽ, chậm rãi bước đến đưa cho y.
"Hmm...theo tôi thấy thì lớp có nhiều em không đem theo sách nhỉ?"
Không chỉ không đem sách, ngay cả cặp bọn họ cũng chẳng có.
Giản Chiêu nhận sách từ tay Ôn Dĩ Hoài, gật đầu cảm ơn anh, rồi lại nói vọng xuống "Nào các bạn học yêu quý, sách là người bạn sẽ đồng hành cùng ta suốt quá trình học tập, sao các cậu có thể quên đem theo nó được nhỉ?"
Có vài người đã không nhịn được mà phá lên cười thật to cắt ngang.
Câu nói này chẳng phải chỉ dùng ở tiểu học thôi sao, thầy giáo mới nói vậy chẳng ngượng mồm à? Chưa cười xong thì đã nghe Giản Chiêu chậm rì rì nói tiếp, âm thanh như người gần đất xa trời kể lại chuyện nửa đời của mình:
"Các cậu đi ăn đi uống tụ tập bạn bè với nhau thì chẳng bao giờ thiếu mặt, chẳng bao giờ quên được giờ giấc một cuộc nhảy nhót ở quán bar, hay quên mất một cuộc hẹn quẩy hết mình tại nhà bạn bè, nhưng lại quên mang theo một cuốn sách nhỏ dù nó ở ngay trên bàn mình trong ký túc xá.
Đầu óc các cậu chỉ không nhớ được những thứ quan trọng nhưng rắc rối đáng ghét chứ vẫn nhớ được những thứ mất thời gian hại người nhưng bản thân thấy vui.
Tôi chẳng xỉa xói gì ai đâu, nhưng nếu các cậu có thể nhớ được hai thứ cùng lúc thì đó có thể giúp ích hơn nhiều đấy."
Tiếng cười im bặt.
Triệu Thiên Kiệt ngồi bên dưới, đã không còn kiên nhẫn lắng nghe, cười nhếch môi, lớn tiếng mỉa mai:
"Đi dạy học lại hóa giảng đạo lí."
"Ồ?" Đôi mắt hổ phách sáng rực của Giản Chiêu liếc qua nhìn hắn, đáp lại từ tốn "Cậu có mang theo sách giáo khoa không?"
"Tất nhiên là không." Triệu Thiên Kiệt trào phúng "Tại sao ông đây phải mang theo thứ vô dụng đó?"
Ôn Dĩ Hoài đã ngồi không yên, muốn đứng dậy cãi nhau với hắn ta thì nhận được ánh mắt trấn an của Giản Chiêu.
"Vậy theo ý bạn học Triệu, sách giáo khoa toán là một thứ vô dụng, ai trong lớp này cảm thấy nhận định này là đúng thì giơ tay tôi xem."
Một vài cánh tay lác đác giơ lên.
Triệu Thiên Kiệt đập bàn, bàn tay rắn rỏi giơ lên cao nhất, sau đó trừng mắt nhìn vài tên đang ngồi co rúm.
Sau đó từ một vài chuyển sang nhiều, cuối cùng hơn phân nửa lớp giơ tay.
Giản Chiêu nhìn một vòng, chẳng biết có thất vọng hay không, ngược lại là cười càng tươi, thâm thúy nói tiếp:
"Điểm toán các cậu rất thấp nhỉ? Ồ? Chê nó vô dụng, các cậu lại ngã gục trước nó, bị nó đè bẹp đến không ngóc đầu dậy được, chà, dễ hiểu thôi, một số người khi không làm được thứ gì đó, thì tự tôn cao của họ không cho họ thừa nhận mà lại hạ thấp chà đạp như chẳng còn chút giá trị nào để bao che cho sự thấp hèn của bản thân...!"
Phải chăng các cậu chăm học hơn, ngoan hơn, dù học dốt nhưng đừng ngỗ ngược như thế thì tôi chẳng phải nói ba mớ hỗn độn này, y thầm nghĩ, xoa xoa cổ họng khô rát vì nói quá nhiều.
Mấy ai nghĩ được, kỳ thật năm xưa Giản Chiêu học toán dốt nhất nhì lớp, nếu không phải vì không muốn làm cha buồn khổ, lương dạy Toán cao hơn, làm gia sư dạy thêm môn này được săn đón nhiều thì chắc y chẳng muốn động vào nó.
Quay lại thực tại, phía dưới đã có người đứng dậy.
Triệu Thiên Kiệt vẻ mặt âm trầm, đôi mắt hung ác như sói nhìn chằm chằm vẻ mặt bệnh tật của y, gằn giọng:
"Đang nói kháy ai vậy thầy giáo? Thầy có tin tôi có thể khiến thầy mất việc không?"
Giản Chiêu bình tĩnh mắt đối mắt với hắn:
"Tôi có thể nói kháy ai đây? Nào, chẳng có ý gì cả, chỉ có bản thân những người nào sống ngỗ ngược thế mới cảm thấy tôi đang chỉa mũi dùi về phía họ nhỉ?"
'Rầm' một cái thật lớn, cái bàn bị Triệu Thiên Kiệt đá lệch qua một bên.
Các học sinh còn lại đều sợ hãi đến co rúm.
Ở trường này ngay cả thầy giáo thâm niên dữ dằn nhất cũng chẳng dám động vào hắn.
Vậy mà thầy giáo mới đến này, còn chưa dạy được cái gì đã có thể hiên ngang đắc tội hắn.
Ôn Dĩ Hoài cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị như thi hành nhiệm vụ, sẵn sàng nếu Triệu Thiên Kiệt dám làm gì ảnh hưởng đến Giản Chiêu sẽ lập tức cưỡng ép xách hắn xuống phòng hội đồng.
Không ngờ hắn lại chẳng làm ra việc gì đáng sợ, chỉ lẳng lặng kéo cái cặp lên, giận dữ xách nó đi ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên ngoái lại, cái đầu đỏ rực như muốn bùng lửa, nhìn y đầy hằn học, đe dọa:
"Ngày tháng sau này của thầy ở đây sẽ chẳng thiếu sự góp vui của tôi đâu, cẩn thận chờ đợi đi."
Giản Chiêu thế nhưng lại gật đầu:
"Ừ, tôi chờ, cậu cố lên nhé, lần sau đến tiết tôi đừng quên mang sách."
Triệu Thiên Kiệt như một quyền đấm vào bông, khiêu khích chẳng thành còn bị chọc tức, mạnh mẽ đóng cửa.
Mọi ánh mắt lần nữa đổ dồn lên nhìn người đứng trên bục giảng.
Thầy giáo mới như quay về dáng vẻ ban đầu, gầy gò ốm yếu, khuôn mặt hốc hác tái nhợt, nhìn như lung lay sắp đổ.
Ai mà đoán được người tưởng chừng hiền lành vô hại này vừa nãy đã phun ra những câu nói châm chọc đá động đến vị hung bạo nhất trường chứ.
Giản Chiêu cảm nhận được nhiều tầm mắt đặt trên người mình, vừa lật sách vừa ngẩng đầu mỉm cười yếu ớt, nói:
"Chẳng thấy bạn học kia quay lại, trông dáng vẻ hung hăng ấy, hình như tôi lỡ chọc giận cậu ta rồi thì phải.
Hẳn là sau này tôi sẽ không yên ổn lắm đâu nhỉ..."
Y gật gù:
"Chậc, tôi sợ quá đi mất, làm sao bây giờ?"
"..."
Thầy à, thầy có thể đừng thốt những lời như thế với vẻ mặt bình thản hay không?
Trong lớp này không thiếu đàn em của Triệu Thiên Kiệt, vốn dĩ là một đám cá biệt quậy nghịch, sau khi thấy đàn anh bị thầy giáo chọc cho giận dữ bỏ ra khỏi lớp, kẻ nào kẻ nấy ngồi ngoan như cún, âm thầm nghĩ kế sách.
Nhưng dù sao dáng vẻ của Giản Chiêu rất khó để người ta mang lòng phòng bị, sự thật là Triệu Thiên Kiệt có bỏ ra ngoài đi nữa, thì vẫn chẳng ai ghét bỏ thầy giáo mới được, có lẽ do đôi mắt thầy là một thứ bùa phép, làm cho bao ác cảm của chúng đều bay sạch.
Giọng Giản Chiêu vang lên đều đều:
"Dù lớp thiếu người đi nữa thì cũng chẳng ít đi bao nhiêu, chúng ta vẫn sẽ học chứ? Lần sau ai không mang sách nữa thì có hình phạt đấy nhé, giờ thì nhìn lên bảng, tôi sẽ kiểm tra kiến thức hiện tại của các em về bộ môn này nào...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...