Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Cô đưa tay đánh vào lòng ngực vững trãi của hắn, rồi ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Gã cười ha hả, nhìn sang bọn đàn em nói:
-Tụi bây đi qua bên kia, tất cả quay mặt đi chỗ khác không cho nhìn lén nghe chưa.
Gã nhìn cô nói:
-Chúng đã đi hết rồi đó, bây giờ thì chúng ta…
Cô khiển chân lên, bất ngờ đặt lên môi hắn một nụ hôn. Hắn ngây ngốc, sao đó triền miên đáp trả lại, cùng cô dây dưa. Gã đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của cô, cô mỉm cười nhìn gã.
-Không được.. á aa.. .. ngô ngô…người ta là lần đầu á… ân ân….
Cô gái phát ra âm thanh kiều mị, làm bọn đàn em của gã không khỏi mặt đỏ chân run. Thầm ngưỡng mộ không ngừng, nhưng ai kêu chúng thấp cổ bé họng làm chi, nên chỉ đành nhắm mắt, làm ngơ chứ biết làm sao bây giờ.
“Bốp”
“Bốp”
“Bốp”
……
Chu Uyển Nhi nhìn năm gã đang nằm trên mặt đất không khỏi nở nụ cười, lên tiếng:
-Trói chúng lại, tịch thu hết súng của chúng cho tôi.
Nhã Thuần vẽ mặt chán ghét nhìn gã đang nằm trên mặt đất, không khỏi dùng chân đá cho gã mấy phát.
Uyển Nhi nói:
-Công nhận cậu diễn tài tình thật đó, cậu không đi thi làm diễn viên, là một thiệt thòi lớn cho quốc gia đấy. haahaaa…
Chu Uyển Nhi mặt kệ cái mặt đen như đáy nồi của nhỏ bạn, ra sức cười đến nỗi chảy cả nước mắt, khi nãy ở trong đấy cô vì nén cười mà xém bị nội thương luôn rồi.
Lý Nhã Thuần giận tái mặt hét:
-Chu Uyển Nhi cậu ngậm miệng lại cho mình.
Diễm Mi lên tiếng:
-Cậu stop stop cái miệng lại dùm mình một cái, cậu muốn kêu gọi chúng tới đây mần thịt chúng ta à.
Nhã Thuần tức ghẹn lời, đỏ mặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn con bạn.
>
Diễm Mi nói:
-Chỉ còn một đoạn nữa thôi thì xuống núi rồi, hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhã Thuần mỉm cười nói:
-Ừm, mình cũng hy vọng vậy. – Nhưng không hiểu sao lòng của cô cứ thấy bất an vô cùng.
Lúc này trên trời xuất hiện một đạo khói trắng, phát ra ngay chỗ bọn họ đang trụ.
Chu Uyển Nhi bỗng nhiên biến sắc, cầm súng chĩa về phía Nhã Thuần, hét lớn:
-Buôn cô ấy ra, nếu không tao bắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...