Nhã Thuần tức giận xoay người sang chỗ khác, trong lòng thầm đen Triều Hi ra thăm hỏi mấy trăm lần, “Tên khốn nhà ngươi, không phải tỷ đây vì lo lắng cho ngươi nên mới muốn đi theo ngươi à, đã vậy mà còn dám khinh tỷ, đồ ngốc, đồ xấu xa, @#!%####....”.
Nhược Mai nắm lấy tay Nhã Thuần, lôi kéo cô đến một góc khuất cách đó không xa, sao đó nhìn thẳng vào Nhã Thuần nói:
-Bây giờ mình không giấu cậu nữa. Cậu biết Long Bang chứ?
-Ừm, hình như mình nhớ mình đã từng nghe qua. Nhưng bây giờ cậu nhắc chuyện đó để làm gì?
-Long Bang là bang hội đứng hàng thứ ba trong các tổ chức Mafia hoạt động ngầm toàn quốc. Nó là bang hội có thế lực và uy quyền rất lớn, không chỉ có ảnh hưởng đến hắc đạo, mà ngay cả bạch đạo cũng phải kiên dè nó mấy phần, hoạt động không chỉ phạm vi nội địa, mà còn mở rộng ra cả các quốc gia khác trên thế giới.
Nhã Thuần nhíu mày nhìn Nhược Mai nói:
-Nếu cậu nói nó là tổ chức ngầm, vậy tại sao cậu lại biết rõ như thế?
-Tại vì nhị bang chủ của Long Bang là ba mình, còn đại bang chủ là ba của Triều Hi.
-Cái gì? Cậu nói thật đấy hả?
-Ừm. Mà Trần Triều Hi và mình lại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn và bang hội đồng nghĩa trở thành cái bia của rất nhiều người. Có thể nói mình và Triều Hi chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Nhã Thuần đứng hình, cô thật không ngờ chủ tịch hai tập đoàn lớn giàu nhất nhì thế giới như Thịnh Thế và Khải Phong lại là người cầm quyền của Long Bang một tổ chức hắc đạo, mafia khét tiếng. Không cần nói cũng biết để có thể vươn lên đến vị trí đó, không biết đã đắc tội và gây thù với bao nhiêu người, bao nhiêu nguy hiểm luôn rình rập họ.
Nhã Thuần khuôn mặt biến sắc nói:
-Tại sao cậu lại giấu mình, cậu không tin mình ư? Các cậu đã bao giờ xem mình là bạn chưa? Hay là các cậu khi dễ mình, sợ bị mình lợi dụng, các cậu khiến mình như con ngốc vậy đó, các cậu có biết không? Mình cứ nghĩ mình đã hiểu hết về các cậu, mình cứ tin các cậu sẽ không bao giờ gạt mình, mình thật không ngờ - Những giọt nước mắt lăng dài theo khóe mắt của Nhã Thuần trào ra như mưa.
Nhược Mai ôm chầm lấy Nhã Thuần nói:
-Nhã Thuần tụi mình thật sự không cố ý lừa dối cậu. Mình không thể nói với cậu là vì tụi mình sợ, sợ cậu sẽ không chấp nhận được, và không chịu làm bạn với tụi mình. Sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm…
Ngừng một lát, Nhược Mai nói tiếp:
-Từ lúc ba tuổi, tụi mình đã bị huấn luyện để trở thành người thừa kế không chỉ học cả văn, mà còn phải học cả võ, ai cũng quan sát và đánh giá tụi mình. Cái này không được, cái kia không được. Đối mặt với tụi mình chỉ là bốn bức tường, vệ sĩ và giáo sư, sự nịnh hót, vụ lợi và giả tạo. Khi chúng mình đang trên đường đi đến buổi tiệc thì bị phục kích bất ngờ, mình và Triều Hi nhờ vệ sĩ bảo hộ nên có thể chạy thoát, chúng đuổi theo truy bắt, càng ngày càng gần. Mình cứ nghĩ là bị tóm rồi. Nhưng bỗng một cô bé chạy tới, kéo tay hai đứa mình tránh vào bụi cây gần đó, mỉm cười nhìn tụi mình. Sau đó đi ra đánh lạc hướng chúng, tụi mình mới thoát nạn. Cô bé thở phào, nhìn tụi mình cười thật tươi nói “Các cậu thấy Nhã Thuần làm tốt không? Ở địa bàn của Nhã Thuần mà dám giở trò, thật không biết tốt xấu mà. Lão hổ không phát huy các ngươi nghĩ ta là mèo bệnh à? Hahahaaa…, ui các cậu đừng khóc đừng khóc mà,… các cậu cười thật đẹp nga.” Cậu biết không lúc ấy mình khóc không phải vì sợ, mà vì cảm động, đó là lần đầu tiên có người quan tâm đến tụi mình một cách thật lòng, chứ không vì diện mạo hay gia thế của tụi mình. Cậu là người bạn đầu tiên, cũng là người làm tụi mình cười nhiều nhất. Nhã Thuần hãy tha thứ cho mình đi.
Nhã Thuần khóc còn lớn hơn, những lời giải thích của Nhược Mai không làm cô bớt giận mà nó cứ như là thêm dầu vào lửa. Cô không giận họ, mà cô giận chính bản thân mình, cô giận sự vô tâm hời hợt của mình.
Cô thật không ngờ con nhỏ bạn luôn hằng ngày cười cười, nói nói với mình, chọc cho mình vui vẻ phía sao lại có hồi ức đau thương như thế. Nhã Thuần không dám tưởng tượng nổi, hai người họ làm sao vượt qua được một tuổi thơ như thế. Nếu là cô, chắc cô đã bị tự kỷ mất rồi.
Phải chăng để có thể thành công con người ta luôn phải trả một cái giá tương xứng?
Nhã Thuần choàng tay, ôm lấy Nhược Mai nói:
-Đồ ngốc, làm sao mình có thể giận cậu được. Mình yêu cậu chết mất làm sao có thể bỏ cậu đâu.
Triệu Hi nói:
-Hai cậu tách ra được chưa, bây giờ đang lúc dầu sôi lửa bổng các cậu còn có thể ở đây diễn phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc được nữa hả?
Nhược Mai chóng nạnh nói:
-Bây giờ cậu biết lý do rồi đó, vì vậy hãy nghe theo lời Triều Hi đi. Tụi mình nhất định không sao đâu. Mình và hắn ta có thể nói là một địch được tới hai mươi lận đó kakaaa… Thấy tớ oai chưa?
Nhã Thuần mỉm cười nói:
-Ừm. Rất oai. Vì biết được lý do nên mình càng muốn đi cùng với các cậu. Các cậu nói mình là người quan trọng nhất với các cậu. Thì ở đây mình cũng xin tuyên bố cho các cậu biết, hai cậu cũng là những người có địa vị rất cao trong lòng mình. Nên mình không thể để các cậu mạo hiểm một mình được.
Nhược Mai ký lên đầu Nhã Thuần cái cóc, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
-Tôi không chỉ bó tay, mà còn là bó chiếu với cậu luôn đó. Con gái gì đâu mà lỳ thấy ơn luôn à.
Triều Hi nói:
-Thôi được rồi, nhưng cậu phải đi sát theo hai đứa tụi mình đó.
Nhã Thuần lắc đầu, bật cười thật tươi nói:
-Mình chỉ nói đùa thôi, mình sẽ đi với Uyển Nhi, mình không muốn mình trở thành gánh nặng cho các cậu. Xem như đây là hình phạt nhẹ nhàng mình giành cho các cậu, sẽ không có lần thứ hai đâu.
Nhã Thuần ngừng trong chốc lát, rồi nói tiếp:
-Mình tin rằng các cậu sẽ bình an trở ra. Mình hy vọng các cậu đừng đánh mất lòng tin của mình một lần nữa, nếu không mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các cậu.
Sau đó chúng tôi tập hợp lại lần cuối, bàn bạc và đưa ra kế hoạch tác chiến.
P/S: Để phân phân biệt giữa các nhóm với nhau, ở đầu mỗi chap sau mình sẽ ghi tên Nhóm Trưởng đại diện cho nhóm nha! (*-*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...