Thay Gả, Trốn Phi

Tới tới lui lui giằng co một đêm, trời đã sắp sáng, Hoa Mộng Dao thay đổi y phục cho Bộ Phi Ngữ, một thân mùi rượu được nàng lau rửa sạch sẽ, bởi vì quá mệt, cho nên cũng không có trở về phòng mình, trực tiếp quỳ gối nằm ở cạnh bên giường, mộng mị ngủ thiếp đi.

Mặt trời đã lên cao, Bộ Phi Ngữ thư thư phục phục ngủ thẳng một giấc liền tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy Hoa Mộng Dao nằm sấp ở bên giường, đứng dậy đẩy nhẹ nàng một cái, kỳ quái nói, “Hoa Mộng Dao, ngươi tại sao lại ngủ ở đây a?”

Hoa Mộng Dao ngẩng đầu lên, ở trước mặt là đôi mắt đen thật to tròn đang nhìn nàng, ngáp một cái, “Chủ tử, người không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bị hỏi đến như vậy, Bộ Phi Ngữ cũng cẩn thận hồi tưởng lại, “Ta chỉ nhớ được tối hôm qua chúng ta chuồn ra ngoài ăn chơi linh đình, rõ ràng còn xúi quẩy đụng phải tên Dạ Ly, sau đó…”

Giống như là khó khăn, Bộ Phi Ngữ làm sao cũng không thể nhớ ra nổi, sau đó đã xảy ra chuyện gì, đã phát sinh ra chuyện gì chăng…

Hoa Mộng Dao đứng dậy, dùng tay gõ vào đôi chân có chút tê dại, đi đến một bên bàn, rót ly trà, đem chuyện hôm qua phát sinh như thế nào nói lại một lần cho nàng.

Bộ Phi Ngữ từ từ thay đổi sắc mặt, lắp bắp hỏi, “Ta… đánh Tuyên Vương một cái sao, không thể nào a?”


”Là thật“. Hoa Mộng Dao thập phần khẳng định gật đầu, “Ta tận mắt nhìn thấy Tuyên vương lúc đi ra trên mặt còn có in năm dấu tay thật to đó!”

Bộ Phi Ngữ vẫn có chút không tin, “Ta tại sao lại đi đánh hắn a?”

”Không biết a.” Hoa Mộng Dao thành thật lắc đầu, “ Lúc ấy ta trốn ở ngoài phòng, cũng không dám nhìn kĩ quá, nhưng mà ta rõ ràng nghe được một tiếng bạt tai vang dội a.”

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh gõ cửa, Diệp Linh Lung vội vàng đẩy cửa đi vào, nàng nhìn hai người trong phòng quần áo không chỉnh tề, không khỏi cuống cuồng nói, “Aizz nha! Các ngươi sao giờ còn chưa chịu rời giường a? Mau đi chuẩn bị nhanh lên, xe ngựa đã ở bên ngoài chờ rồi.”

”Xe ngựa?” Hoa Mộng Dao sửng sốt một chút, mừng rỡ đứng lên, “Có phải Tuyên vương muốn đuổi chúng ta đi hay không? Ta liền thu thập hành lý đây!”

”Ngươi đang nói gì vậy a?” Diệp Linh Lung không hiểu chuyện gì xảy ra, trực tiếp đi tới, đem Bộ Phi Ngữ đang ngồi yên trên giường kéo đến bàn trang điểm, vừa giúp nàng rửa mặt vừa nói, “Hôm nay là sinh thần của hoàng thượng, văn võ bá quan cũng đã tiến cung chúc thọ, trong cung sáng sớm đã phái xe ngựa đến đón rồi a.”

”Thì ra là tiến cung a.” Hoa Mộng Dao thất vọng một hồi.


Trời chiều, mọi thứ đã thu thập thỏa đáng, Bộ Phi Ngữ mang theo Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao chờ ở trước cửa Tuyên vương phủ, đợi một hồi lâu mới nhìn thấy Sở Lăng Yên từ bên trong đi ra, tóc đen được buộc cao, dùng lưu kim khảm bích cố định lại, một bộ tử y hoa phục, đai lưng thắt eo là nguyệt sắc tường vân, ở phía trên còn treo một khối ngọc được làm bằng ngọc tốt, khiến cho người nhìn vào cảm giác được hắn là loại người tỉ mỉ thanh nhã.

”Tham kiến vương gia.” Bộ Phi Ngữ quy cũ làm lễ, nhớ tới tối hôm qua, liền lúng túng thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vị nam tử trước mặt.

Sở Lăng Yên chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua Bộ Phi Ngữ, thấy nàng vận một thân váy dài màu tím nhạt, cánh tay áo màu tím lụa mỏng kéo thật dài, ba ngìn tóc đen được xã xuống, điểm nhẹ một búi tóc bầu trời đơn giản( giống như mấy vị tiểu thư búi trên phim đó, kiểu búi vòng cung), trên búi tóc cắm thêm một cây trâm hoa mai thanh nhã, nghiễm nhiên đây chính là tướng mạo đoan chính của các tiểu thư khuê các, hoàn toàn không có nửa đêm say rượu bối rối của tối hôm qua.

” Để vương phi đợi lâu, mau lên xe đi.” Sở Lăng Yên rất tự nhiên duỗi tay hướng về Bộ Phi Ngữ, chuẩn bị đỡ nàng lên xe ngựa.

Bộ Phi Ngữ chần chờ một chút, giả vờ cố ý là không nhìn thấy, vòng qua Sở Lăng Yên, chính mình đỡ lấy khung cửa, nhảy lên ngựa.

Sở Lăng Yên hơi sững sờ, nhìn xem lòng bàn tay trống rỗng, hình như hiểu rõ điều gì đó, môi liền phác thảo cười một tiếng, cũng theo phía sau nàng lên xe ngựa, hắn miễn cưỡng tựa ở trên ghế nệm, cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn lục sắc trên ngón tay, thần thái nhất phái là nhàn nhã.


Trong xe ngựa rất yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được âm thanh hô hấp của hai người, Bộ Phi Ngữ quy củ ngồi ngay ngắn đối diện với Sở Lăng Yên, trong nội tâm có chút kỳ quái nhìn hắn, tại sao hắn một chữ cũng không nói chuyện của tối hôm qua, chẳng lẽ hắn cũng không nhớ sao?

Bộ Phi Ngữ xoa nắn chiếc khăn lụa trong tay, nắn nắn bất an ngước mắt nhìn, nhìn chằm chằm Sở Lăng Yên một hồi lâu, nàng cũng không thể tin nổi đêm qua tại sao lại tát hắn một cái, đường đường là Vương gia, lại bị người khác quăng cho một cái bạt tai, rõ ràng như thế lại không nói tiếng nào, quá mức kỳ quái đi, nàng còn nhớ rõ mấy ngày trước hắn còn ép nàng phải uống thuốc sẩy thai mà, hắn vô lại như vậy, tại sao lại im lặng không nói tiếng nào a?

”Vương phi nhìn đủ chưa? Trên mặt của bảng vương mọc hoa rồi sao?” Sở Lăng Yên đột nhiên mở miệng, ngữ điệu không đếm xỉa tới, hắn cũng không ngẩng đầu, như cũ vuốt vuốt chiếc nhẫn lục sắc trong tay.

”Á? Không có….Không có a…” Bộ Phi Ngữ phục hồi tinh thần lại, cười xấu hổ, sau đó liền không để lại dấu vết đưa mắt nhìn về phía bên ngoài xe ngựa, mấy ngày nay, cùng Sở Lăng Yên giao đấu mấy lần, nàng thật sự cảm nhận được là bị hắn đánh bại một cách thảm hại, nàng hiện tại vừa nhìn thấy hắn là đã cảm giác đau đầu, cho nên dứt khoát không nhìn hắn nữa, thì tâm sẽ không phiền a.

Xe ngựa chậm rãi đi vào hoàng cung Già quốc, xuyên thấu qua cửa sổ xe, lờ mờ có thể nhìn thấy được cung điện tráng lệ, ngói lưu ly màu vàng kim dưới ánh sáng dư âm của mặt trời lặn, lóe sáng chói cả mắt.

Sở Lăng Yên vừa xuống xe ngựa chẳng biết đã đi đâu, dạ tiệc còn chưa có bắt đầu, Bộ Phi Ngữ một mình mang theo Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung đi vòng quanh bốn phía trong hoàng cung, lần đầu tiến cung, khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, nhịn không được mà nhìn ngắm khắp nơi.

Dọc theo đường đi đều là tường đỏ ngói vàng, xanh vàng rực rỡ, xa xa chợt thấy có một tòa lầu các hoa lệ được bao quanh bởi dòng nước ao trong suốt, lục bình phủ đầy đất, màu xanh lục bích nhưng trong vắt, hai bên con đường trồng đầy thạch hoa kính trắng phau uốn lượn dẫn lối đến tòa các phía trước.

Bộ Phi Ngữ không tự chủ được đi lên phía trước, từ phía lầu các bên kia nàng đã nhìn thấy được một giàn hoa Tử Đằng khổng lồ nở vây quanh, từng chuỗi vàng rũ xuống, từ xa nhìn đến tựa như là một mảnh trời hoa biển, Hoa Tử Đằng là loài hoa mà nàng vẫn luôn yêu thích nhất, nàng còn chưa từng nhìn thấy qua, loài hoa này có thể nở diễm lệ rực rỡ như thế, một vườn Hoa Tử Đằng rậm rạp, trong mắt nàng hiện lên vẻ mừng rỡ, chậm rãi đi đến giàn trồng hoa phía trước, gió mát phất qua, Hoa Tử Đằng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cánh hoa mỏng nhẹ nhàng bay xuống, tựa như là một trận mưa hoa.


”Đẹp quá!” Nàng cứ như vậy đứng yên lẳng lặng trong cơn mưa hoa đầy trời ấy, một thân tử y màu tím dung hợp trong biển hoa, nàng kìm lòng không đặng mà vươn tay, cánh hoa bay xuống đậu ở trong bàn tay nàng, nàng vui mừng khấp khởi mà ở tại chỗ xoay một vòng, váy dài hoa tím theo thân thể chuyển động chậm rãi tản ra, trông giống như một đóa hoa tím nở rộ cùng hòa múa hát với Hoa Tử Đằng.

Xa xa, một nam tử áo trắng đứng ở chỗ cao kia đón gió, ánh mắt của hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn qua giàn Hoa Tử Đằng, trông thấy một nữ tử đang nhảy múa nhanh nhẹn dưới cánh hoa bay, quạt xếp răng ngà trong tay đang dao động càng ngày càng chậm, trước mắt hắn tựa hồ đã bị hình ảnh ấy hấp dẫn thật sâu.

Bộ Phi Ngữ cảm giác được có một luồng ánh mắt đang nhìn chăm chú vào nàng, vô thức mà dừng bước, quay đầu lại nhìn, trên lầu các đối diện nàng chính là một bạch y nam tử đang đứng đó, tim nàng thiếu chút nữa là đập lọt nửa nhịp, “Là hắn!”

Diệp Linh Lung men theo ánh mắt hướng trên lầu các của Bộ Phi Ngữ mà nhìn lại, vẻ mặt kích động, “ A. Đấy không phải là Đoàn Tướng Quân sao!”

Hoa Mộng Dao nhìn thấy vẻ mặt háo sắc của Diệp Linh Lung, kỳ quái nói, “ Người kia là ai a? Ngươi biết hắn sao?'

” Ngươi quả là hiểu biết nông cạn a.” Diệp Linh Lung vội vàng nhiệt tình giới thiệu, “ Đây chính là đệ nhất quý công tử Đoạn Cẩm Phong của đế đô, nghĩ đến việc gả cho hắn thì có hàng tá cô nương của đế đô có thể xếp hàng dài quanh thành đấy a!”

” Đệ nhất quý công tử của đế đô.” Hoa Mộng Dao có chút hiểu được mà gật đầu, nháy mắt một cái liếc nhìn nam tử ở xa kia, một thân bạch y, cao lớn vững chãi, ngũ quan tựa như khối ngọc đẹp đến không tỳ vết được đúc nóng mà thành, nàng bắt đầu có chút lý giải vì sao Diệp Linh Lung hoa si hắn rồi, một vị công tử xinh đẹp như vậy, thật giống như là từ trong tranh bước ra.

” Chúng ta đi thôi.” Bộ Phi Ngữ tâm trạng nặng nề, mang theo Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao nhanh chóng rời khỏi, chỉ lưu lại duy nhất bạch y công tử ở trên lầu các đang đứng ngắm nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui