Thay Gả Ma Đế Sủng Cơ

Lời tâm huyết
Dương Tâm nghe xong lời này thật sự rất muốn cười, vì không để mình cười quá phô trương mà nàng đưa tay lên che miệng, khinh mân cười.
"Nương tử, ngươi cười cái gì? chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Long Ngạo Thiên ngốc ngốc hỏi.
"Như vậy đi, trước mặt người khác ta vẫn sẽ gọi ngươi là Vương gia như cũ, khi không có người khác ta sẽ gọi thẳng tên ngươi, được chứ?"
"Vì sao phải tuân theo quy củ này, ta muốn nương tử gọi thẳng tên ta"
"Đừng sinh khí nếu ta nói ý phật lòng ngươi,kỳ thật ta đối với ngươi một chút ghét bỏ đều không có, chỉ là trước mặt người khác ta sẽ gọi ngươi Vương gia để giữ thể diện cho ngươi, tránh cho người khác khinh thường ngươi. Ngược lại, nếu ta cả ngày cứ gọi tên ngươi, mọi người làm sao sẽ tôn trọng ngươi. Trước mặt ngươi là khác, sau lưng lại khác, nói không chừng họ đang cười nhạo sau lưng ngươi đâu. Trước kia chưa có ta thì khác nhưng từ hôm nay trở đi, ta sẽ cố gắng hết sức không để ngươi chịu chút ủy khuất nào.
Lời nói này của Dương Tâm khiến Long Ngạo Thiên thật cảm động, hắn lôi kéo tay nàng, bộ dáng ngây thơ nói:
"Nương tử, từ trước đến nay, trừ bỏ Phụ hoàng ngươi là người quan tâm ta nhất, yêu thương ta nhất, cùng ta nói chuyện thật nhiều, ta rất vui rất vui. Nhưng phụ hoàng, hắn ngày ngày bận rộn, có đôi khi liên tục vài ngày, đôi khi cả tháng không thấy mặt hắn, lúc đó ta thật sự rất cô đơn, không có ai chơi với ta cả"
"Từ nay, ta mỗi ngày sẽ cùng ngươi chơi đùa, nhưng mà bây giờ phải rời giường thôi, mau chóng vào cung kính trà các bậc trưởng bối"

"Được" Long Ngạo Thiên đáp lại một tiếng thật rõ ràng, bất quá còn làm nũng một chút với Dương Tâm mới chịu rời giường.
Dương Tâm cũng theo đó xuống giường, khoác vội ngoại sam, rồi cứ để mình như thế, đến bên tủ tìm quần áo cho Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên đứng bất động, chờ mặc quần áo xong lại chạy đến bàn trang điểm cầm một cây trâm lên vui đùa, chơi thật vui vẻ.
Dương Tâm mỉm cười, để hắn vui đùa như vậy, chính mình tự đi tìm quần áo mặc rồi lấy nước rửa mặt.
Nhưng vừa mới mặc xong quần áo lại nghe được một tiếng kêu đau khiến nàng giật mình xoay người chạy lại.
"A--"
"Làm sao vậy, làm sao vậy?"
Trên ngón cái tay trái của Long Ngạo Thiên xuất hiện một vết thương thật sâu do trâm cài gây nên, máu chảy ròng ròng khiến Dương Tâm kinh hồn táng đảm.

"Trời ạ! như thế nào lại bị thương, phải làm sao bây giờ?"
Nàng không nên để mặc hắn như vậy.
"Nương tử, ngón cái đau!" rõ ràng là bị thương nhưng dáng vẻ của hắn thật không bớt đi phần đáng yêu.
Dương Tâm quá mức sốt ruột, không hề để ý đến sự đáng yêu của hắn mà hướng bên ngoài kêu to:
"Người tới, người tới a!"
Long Ngạo Thiên mặc kệ nàng, đi đến bên giường, xốc chăn lên, đem toàn bộ máu tươi cùng ngón cái chà sát lên nệm giường, sau đó phủ chăn lại, ngồi bất động.
Lúc này người hầu nghe tiếng kêu liền chạy đến:
"Vương phi, phát sinh chuyện gì?"
"Vương gia bị thương, mau mau mời đại phu"
"Cái gì, Vương gia bị thương, như thế nào lại bị thương" quản gia sốt ruột,lo lắng chạy vọt vào bên trong để xem tình hình như thế nào.
Dương Tâm cũng quay trở lại phòng xem thế nào nhưng hoàn toàn không biết này là tình huống gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui