Thầy Đồng Cũng Phải Học Tiết Tự Học Tối
Chữ ‘linh’ trong danh hiệu linh sư của nhà họ Đàm là tên gọi chung của những người sử dụng vu thuật thời nhà Sở cổ đại.
Người xưa gọi là vu, nhà Sở gọi là linh.
Vì vậy, giống như các nhân vật tôn giáo dân gian nổi tiếng như ‘Đoan Công’, ‘Tiên Nương’, ‘Đồng Tử’, bọn họ cũng là một dạng vu sư (thầy cúng).
Đàm Tiêu không có kiến thức về khảo cổ nhưng cậu là hậu duệ của linh sư, kế thừa cội nguồn vu thuật đất Sở thời xa xưa nên mới có thể trao đổi giao lưu với dân chuyên nghiệp.
Chỉ vài câu nói đã gián tiếp chứng minh tuy cậu còn rất trẻ nhưng đã am hiểu kiến thức trong ngành.
Điều này khiến đám người trước đó từng nghi ngờ cậu học sinh non trẻ này phải im lặng.
“Ha ha ha, cậu vừa có kiến thức phong phú vừa có gan đưa ra suy đoán táo bạo.” Ông Quý tán thưởng chàng trai trẻ, dịu dàng nói: “Đàm Tiêu, phỏng đoán của cậu đúng được 90%, đây là lăng mộ của một vị vua nhà Sở thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc.
Nhưng hiện tại chúng ta phải giữ bí mật nội dung công tác khai quật nên tôi mong là cậu đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, tí nữa chúng tôi sẽ đưa cho cậu một bản hợp đồng cam kết bảo mật, được chứ?”
“Là mộ của vua Sở thật ạ?” Đàm Tiêu tự tin đưa ra phỏng đoán nhưng sau khi có lời khẳng định của chuyên gia, cậu vẫn cảm thấy bất ngờ.
Cậu sảng khoái nhận lời: “Không thành vấn đề!”
“Vậy chúng ta bắt đầu.” Mục Phỉ thả lỏng gân cốt.
Đàm Tiêu: “Hửm? Còn gì nữa ạ?”
Cả hai người đều cảm thấy lời đối phương nói có gì đó sai sai.
Một người nghĩ: Ủa không phải bắt đầu rồi hả?
Người kia: ‘Còn gì nữa’ là sao?
Mục Phỉ không có tâm trạng đào sâu tìm hiểu, cô ấy lôi một cái túi ra từ trong đống đồ vật lộn xộn trên mặt đất.
Mở cái túi ra, bên trong có giấy bùa vàng, nhang đèn và một số thứ khác: “Thứ cần đều có cả, còn thiếu cái gì thì bảo để chị cho người đi chuẩn bị hoặc về nhà em lấy.”
Biểu cảm trên mặt cô ấy thay đổi, nghiêm túc nói: “Đàm Tiêu, tình hình hiện tại rất khó xử lý.
Một chuyên gia trong đội khai quật đột nhiên bị trúng tà, tình hình không mấy lạc quan, bọn chị đã thử rất nhiều cách nhưng không chữa được, em hãy ra tay thử một lần đi.”
Dứt lời, trong lúc cô ấy còn đang đắm chìm trong tâm sự nặng nề thì phát hiện vẻ mặt của Đàm Tiêu rất kỳ lạ.
Khó mà hình dung biểu cảm ấy như thế nào, vừa như ngạc nhiên lại vừa như khó xử...!Là cái kiểu một lời khó nói hết ấy.
“...!Sao thế?” Trực giác của Mục Phỉ nhắc nhở cô ấy rằng đang có gì đó không ổn.
Những người khác cũng lấy làm lạ.
Ban nãy Đàm Tiêu đã dùng kiến thức chuyên nghiệp vĩ đại của mình để thuyết phục mọi người, sao bây giờ lại đứng đực ra đó rồi?
“Mọi người...!là đội khai quật của nhà nước thật ạ? Không phải mọi người nói là bảo em đến để phân tích đặc điểm văn hóa dân tộc của Nam Sở à? Như cái tượng Đại Tang Na này nè.” Đàm Tiêu thắc mắc: “Tà thuật là cái gì chứ, bị bệnh thì mau đưa người đến bệnh viện đi ạ.”
Đàm Tiêu cảm thấy thật khó tin.
Nếu không phải vì ban đầu bọn họ tìm đến cậu bằng con đường của nhà nước, dẫn cậu vào hiện trường khai quật thật thì cậu đã nghĩ bọn họ đang lừa cậu, chắc chắn cậu sẽ quay đầu bỏ về.
Đàm Tiêu vừa dứt câu, tất cả những người có mặt tại hiện trường ngớ người.
...!Hình...!hình như bọn họ không chung nguồn nhận thức thì phải?
Lúc này Mục Phỉ mới ý thức được cuộc trò chuyện trước đó của hai người chẳng phải gì ông nói gà bà nói vịt, sững sờ nói: “Chẳng phải em nói em kế thừa danh hiệu linh sư à? Còn nói là em giúp mẹ xếp bùa nữa?”
Đàm Tiêu: “Vâng, đúng vậy!”
Mục Phỉ vò đầu, búi tóc củ tóc của cô ấy cũng sắp tuột hết, đúng là càng vội càng sai: “Vậy mà em vẫn không muốn tham gia ‘hoạt động mê tín’ á? Rốt cuộc trong suy nghĩ của em, linh sư là gì?”
Những người khác cũng đồng lòng nhìn Đàm Tiêu chằm chằm, cảnh tượng có chút buồn cười.
Đàm Tiêu vừa nghe thấy từ khóa thì lập tức tụng kinh như phản xạ có điều kiện: “Là kế thừa nét văn hóa Vu Na thời xa xưa đã ảnh hưởng sâu sắc đến [Sở Từ], là nghệ thuật dân gian huy hoàng, là văn hóa phi vật thể quốc gia được nhà nước quan tâm và bảo vệ, là đại diện cho văn hóa dân gian đặc sắc của thành phố Nam Sở á!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...