Hình như bên Mục Phỉ rất gấp rút, thậm chí còn không thể đợi đến cuối tuần.
Hôm đó, sau khi tan học, cô ấy đã mời Đàm Tiêu lên xe đi chung với mình.
Nếu đã đồng ý giúp đỡ, Đàm Tiêu không có ý kiến gì.
Đàm Tiêu ngồi ở ghế phó lái, nghe MC trong đài radio nói: “Chào mừng đến với đài tiếng nói Nam Sở, tôi là MC Tiểu Tuyết.
Chắc gần đây mọi người đều đã nghe tin ngày 18 tháng này sẽ xuất hiện ‘siêu mặt trăng’, cũng là hiện tượng trăng tròn cận điểm trong thiên văn học.”
“Trong thời tiết đẹp, ở bất cứ thành phố nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng theo phỏng đoán của chuyên gia, nơi thích hợp để chiêm ngưỡng nhất là Nam Sở.
Lần này vừa khéo trùng với mùa lễ hội du lịch của Nam Sở, các du khách trong ngoài thành phố có thể mở rộng tầm mắt, hy vọng hôm đó trời trong gió mát!”
“Địa điểm quan sát đẹp nhất là phía Tây hoặc phía Đông mới đúng.” Đàm Tiêu học khá giỏi môn địa, chuyên gia mà MC nhắc đến chắc là chuyên gia du lịch nhỉ, bọn họ đang ngầm quảng cáo mùa lễ hội du lịch Nam Sở thì có.
“Đúng vậy, phía Tây nhìn sẽ lớn hơn, phía Đông nhìn sẽ tròn hơn nhưng ngắm ở Nam Sở quê em mới sáng nhất.” Mục Phỉ tiếp thoại.
Đàm Tiêu không nhịn được cười mấy tiếng.
Mục Phỉ lái xe như bay, đạp chân ga đưa Đàm Tiêu đến túp lều tạm bợ gần địa điểm khai quật, bởi vì vị trí xa xôi hẻo lánh nên bọn họ không thể ở trong khách sạn.
Bên ngoài hàng rào phông có hai đài truyền hình địa phương đang livestream từ xa, họ không dám quay chụp nơi này bởi vì các bảo vệ an ninh ở đây đều được trang bị súng và vũ khí, tiêu chuẩn bảo mật cực kỳ cao.
Thực ra bọn họ không chụp được gì cả, khu vực được bao vây bảo vệ rất lớn vì dù sao bọn họ vẫn còn phải tìm kiếm xung quanh ngôi mộ xem có còn những ngôi mộ khác chôn cùng hay không.
Lúc này, bầu trời đã ngả màu xanh xám, không khí nóng ẩm kéo theo cơn mưa rào, từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống.
Hai người đứng livestream không mang theo ô, vốn dĩ cũng chẳng quay được gì nên đã vội vàng che đầu bỏ chạy.
Đàm Tiêu cũng cầm cặp che đầu, chạy theo Mục Phỉ vào trong.
Nhân viên an ninh kiểm tra giấy tờ từng người, Mục Phỉ giải thích với bọn họ rằng cô ấy dẫn Đàm Tiêu theo cùng nhưng cho dù cô ấy có giấy thông hành vẫn không được tùy tiện dẫn người vào trong.
Không còn cách nào khác, cô ấy chỉ đành gọi cho một trong những người phụ trách công cuộc khai quật lần này.
Đàm Tiêu nhìn Mục Phỉ đứng dưới mái hiên trú mưa, bật loa ngoài điện thoại và nói: “Ông Quý, tôi dẫn một vị linh sư về rồi đây nhưng giờ đang bị chặn ở trước cửa rồi, ông có thể đánh tiếng với người ta được không?”
Đầu dây bên kia là giọng nói của một ông cụ: “Tôi là Quý Toàn Thanh, Mục sư phụ đưa người đến giúp đỡ khai quật theo lời căn dặn của tôi, hy vọng anh cho người vào trong.”
Vốn dĩ nhân viên an ninh không tin lời Mục Phỉ là vì trông Đàm Tiêu còn khá non trẻ, nghe ông cụ nói xong thì anh ta lập tức lật mặt: “Được! Đại sư, cậu bé, mời vào!”
Đàm Tiêu nghe bọn họ gọi Mục Phỉ là đại sư thì không kìm được tò mò liếc nhìn cô ấy.
Mục Phỉ chậm rãi lấy một cây trâm từ trong ngực áo ra, cắm chiếc trâm lên búi tóc của mình.
Chỉ một chi tiết nhỏ nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hình tượng của cô ấy đã thay đổi, từ một cô nàng hoạt bát lanh lợi biến thành tiên nhân đắc đạo: “Sao thế?”
Đàm Tiêu: “…”
… Ò phải ha, Mục Phỉ là nhân viên của văn phòng số 404 – chuyên giải quyết và điều phối công việc liên quan đến tôn giáo tín ngưỡng nên có bối cảnh liên quan đến cái đó cũng không có gì lạ… quả thật có thể nắm giữ chức vụ liên quan.
Mục Phỉ dẫn Đàm Tiêu vào trong một ngôi lều tạm bợ, bên trong đã có bảy tám người đứng túm tụm một chỗ, trên tay họ là những cuốn sách quý giá dày cộm, trên sàn toàn vật dụng lộn xộn không có người dọn dẹp, bao gồm cả dụng cụ đào bới khai quật.
Mọi người ngước mắt nhìn, thấy cô ấy dắt một cậu thiếu niên về thì vô cùng ngạc nhiên: “Trẻ thế?”
“Em nó vừa vào cấp 3 thôi.” Mục Phỉ nhẹ giọng đáp lời: “Em ấy là con trai của Đàm Xuân Ảnh, thứ cần biết cậu bé đều biết cả rồi nên tôi dẫn em ấy đến thử một lần.” Mục Phỉ quay sang giới thiệu nhanh gọn với Đàm Tiêu: “Bọn họ là đồng nghiệp của chị, ngoài ra còn có đội chuyên gia khai quật.”
“Đây là anh Từ của văn phòng số 404.”
“Đó là ông Quý đến từ sở khảo cổ văn vật tỉnh.”
Mục Phỉ tiếp tục giới thiệu còn Đàm Tiêu thì chỉ có thể phân biệt được nam với nữ, ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi.
Dựa theo tuổi tác thì bọn họ đều là trưởng bối của cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...