Chẳng là kinh tế nhà Mika đang có phần biến động, tiền tiêu vặt của cô nàng bị cắt giảm hết sức “mãnh liệt” nên cô buộc phải tự túc cho bản thân. Từ sau kì dã ngoại, cô nàng đã dốc sức đi tìm việc làm thêm và với ngoại hình đặc biệt hơn người, Mika đã được nhận vào một quán ăn vặt mới khai trương hết sức dễ thương – Quán ăn vặt Chiruchiru. Cũng do đó, hội Yui quyết định lấy quán làm nơi tổ chức sinh nhật cho Shukasa.
- Tanjoubi Omedetou! – Ngay sau tiếng pháo giấy nổ đùng đoàng, sáu đứa nhí nhố hét to chúc mừng. Kế đến là tiếng hò hét, tiếng kèn, tiếng vỗ tay vang lên náo loạn. Cũng may là đã mười một giờ đêm, quán đã thưa khách nên cả lũ chẳng bị quát mắng vị cái tội náo động.
- Cảm ơn, mọi người! – Shukasa mỉm cười đầy hứng khởi, cảm ơn những kẻ đã chi tiền để tổ chức cho anh một sinh nhật “siêu hoành tráng”.
Thực ra thì, hằng năm, cái ngày “Mừng sinh nhật cậu Hanagato Shukasa” diễn ra tại sân sau tư dinh Hanagato vốn là một ngày tụ tập của rất nhiều nhà kinh doanh. Họ đều đem tặng những món quà rất mắc tiền nhằm lôi kéo hợp đồng từ phía cái tập đoàn đồ sộ nhất Nhật Bản này. Số xui là hôm nay, cả ông bà Hanagato đang dự một hội nghị bên Mỹ nên không có tổ chức sinh nhật cho anh được. Thế nên, Yui đã trích tiền quỹ riêng để tổ chức một sinh nhật đầm ấm cho cả tốp bạn thân.
Sau các nghi lễ này nọ như thổi nến, ước ao, vân vân và vân vân, cả hội đều háo hức “phá cỗ”, chỉ có kẹo ngọt, hoa quả là ăn sạch sành sanh, còn bánh Gato – trở thành một thứ đạn để cả lũ ném nhau. Bởi thế, mặt ai cũng dính kem tèm lem.
Đã đến khắc Shukasa mong đợi nhất – tặng quà sinh nhật. Ai nấy đều lôi một tui sau chỗ mình ngồi ra.
- Cho anh! – Mika dùng một tay đưa cái túi đen khá to ra trước mặt Shukasa. Nhìn cô như vậy, anh cũng mỉm cười nhận món quà từ cô nàng.
“Trông có vẻ nhẹ.” – Anh tự nhủ rồi cầm lấy. Và khi tay Mika đã buông ra, cái túi nặng đến mức kéo cả tay anh đang không phòng bị tuột xuống, suýt rớt trúng chân. Nó quá nặng!
- Hai quả tạ, mỗi của 10kg. Tập đều đặn nhé. – Mika mỉm cười ranh mãnh nhìn anh cười khổ sở với món quà “tưởng nhẹ nhưng không hề nhẹ” của cô. Anh nghiến răng nghiến lợi xách nó để trên bàn.
- Của em cho anh nè! – Haru hí hửng chạy ra ngoài, đẩy một hộp quà hình chữ nhật, to bằng người cô vào. Lần này, Shukasa đã phòng bị hơn, nhìn hộp quà to đùng, run run vươn ra nhận.
Anh gồng tay, cơ bắp gân guốc hiện lên thấy rõ. Phải đứng yên mà nhấc hộp quà lên như vậy suốt mười mấy giây, anh mới nhận ra – nó chẳng nặng xíu nào.
Shukasa khổ sở một lần nữa bóc hộp quà to quá cỡ ra, và để xem, anh có gì.
Chiếc hộp vừa mở ra, một chiếc gối ôm ngã thẳng vào người anh, anh vội vàng ôm lấy. Cả năm người trừ Haru hí hửng hóng phản ứng từ người ta đều tập trung dán mắt vào.
Ồ! Không phải là hình Yui hay sao?
Yui đỏ mặt, đỏ lựng lên như quả cả chua chín mọng nước.
Đấy là hình ảnh lúc cô đi dã ngoại, chính xác hơn là lúc đắm mình trong làn sóng biển. Tóc còn thả dài, người diện một bộ màu xanh ngọc, hết sức quyến rũ.
Từ mũi Shukasa phun ra thứ chất lỏng hơi đặc màu đỏ cam.
- Hôm đó hai người có xích mích, anh nhốt mình trên phòng nên không ngắm được nàng mặc áo tắm. Đây gọi là bù đắp cho anh.
Shukasa chưa hết chảy máu mũi, khi nhận ra tay anh đang chạm trúng chỗ “căng căng” trước ngực, bèn vội rụt tay lại, giương ánh mắt cún con nhìn Yui.
- Yucchi… anh… anh… - Shukasa ấp úng.
Yui xấu hổ hơn là tức nhiều, chỉ mím môi che mặt gục xuống bàn.
Bây giờ là món quà từ Kuro…
Anh khẽ mỉm cười rút trong túi ra một quyển sổ đen khá dày, chìa ra trước mặt Shukasa:
- Đây là một cuốn sổ tớ viết từ hồi chúng ta gặp nhau. Có bao nhiêu kỷ niệm trong đó cả đấy.
Shukasa cảm động, hơi chút bùi ngùi nhận quyển sổ từ tay anh. Cầm nó trên tay, anh lật ra toan đọc vài dòng. Mọi người nín thở chờ đợi từng dòng văn cảm xúc của anh chàng.
- “Ngày buồn tháng nhớ năm thương, đêm qua mình mơ thấy Haruka mặc một bộ hai mảnh màu đỏ rực. Ngực lép thì mặc da báo có phải hợp hơn không…” – Shukasa cất giọng.
Yui, Mika và Akito mặt ngạc nhiên không-thể-ngờ-tới ngoảnh lại nhìn hai người. Bấy giờ, mặt Haru có những biểu cảm hệt như Yui lúc nãy vậy. Kuro thì tái mặt hét lên:
- Á! Nhật ký của tớ!
Có vẻ như trong lúc mớ ngủ, anh chàng đã lấy nhầm sang quyển nhật ký anh viết trong suốt mười năm không sót một ngày. Chàng ta vội vã lao đến đòi lại, nhưng Shukasa đã nhanh nhẹn giấu đi rồi.
- Tiếp tục nhé. – Kuro đầu nổi lên hai cục u, mắt bầm tím một bên hệt như con gấu trúc lên tiếng tuyên bố. Bên cạnh, Haru đang đỏ mặt bóp tay răng rắc.
- Quà của tớ đây. – Akito chìa một cái túi nhỏ ra trước mặt Shukasa, mỉm cười.
Trông có vẻ là một món quà bình thường nhất.
Shukasa khẽ bóc túi, rồi lôi từ trong ra một tấm vải mềm mềm.
Anh còn ung dung xoè ra cho mọi người xem.
Ai nấy mặt đỏ dữ dội, còn Akito ôm bụng cười nắc nẻ khi bắt gặp phản ứng từ lũ bạn khi nhìn món quà: Một cái quần sịp màu đỏ chói, còn “hiên ngang” in dòng chữ “Love” ngay chính giữa.
- Cảm ơn. – Shukasa ho khan rồi vội nhét nó vào trong túi, hai má vẫn đỏ.
Phần tặng quà sinh nhật giống một trò hề hơn là nghi lễ.
Còn lại một mình Yui.
Cô mỉm cười nhè nhẹ, dịu dàng trầm lắng. Cô đưa cho anh một chiếc túi giấy màu nâu sẫm. Shukasa nhấc từ trong túi ra một vật nặng, cứng. Anh giơ lên trước mặt.
Một cô gái, chính xác hơn là một con búp bê, có mái tóc đen phủ bóng xanh dương tối, dài thướt tha xuống hết lưng. cô nâng niu một quả táo màu đỏ tươi trước miệng.
Shukasa còn ngạc nhiên không hiểu hết ý nghĩa của món quà, hết nhìn nó rồi lại chăm chăm nhìn Yui.
- Giống Bạch Tuyết quá! – Haru lên tiếng trầm trồ. Cả hội nghe vậy cũng gật đầu thấy đúng.
- Bạch Tuyết? Vậy à? – Chỉ mình Shukasa bác bỏ. – Tớ thấy giống Yucchi hơn.
Yucchi? Càng nghĩ càng không thấy giống. Bốn đứa kia ngạc nhiên nhìn nhau.
- Tớ đấy! – Yui giơ tay, hét to tuyên bố. Khi cô nàng nhân vật chính kia lên tiếng, cả lũ không thôi đưa mắt nhìn cô. Cô mỉm cười. – Tớ thích táo.
À! Ra vậy! Lời giải thích chẳng hợp lý tẹo nào.
- Mùa táo hết chưa nhỉ? – Cô nàng lại trầm ngâm tự hỏi, bọn kia lủi đi khi nào chẳng biết.
Chỉ mình Shukasa mỉm cười dịu dàng cất món quà vào cái túi giấy của nó, cất đi trong mớ quà “hỗn độn” kia thật thận trọng…
Một sinh nhật tuyệt vời…
o0o
Sinh nhật Shukasa qua được hơn hai tuần là Noel cũng hứng khởi đến viếng thăm toàn thế giới.
Cả thế giới hào hứng mua sắm chuẩn bị làm sinh nhật cho chúa Jesus, đâu đâu cũng thấy cây thông, đâu đâu cũng thấy đèn neon, tượng ông già Noel, cả những bản nhạc mừng Giáng sinh nữa.
Nhật Bản năm nay đáng mừng là có tuyết. Tuyết rơi nhè nhẹ đều đều vào đúng dịp này. Người ta đi ra đường đều mặc áo ấm, và chỉ nghĩ tới chuyện ăn chơi dịp Noel chứ chẳng buồn bận tâm tiết trời lạnh giá. Người ta nghe tiếng hát, tiếng nói chuyện rôm rả của những bạn nhỏ trên khắp hè phố.
Phu nhân Satake – bà Kaemi ngồi trên sofa, cạnh một chiếc tủ nhỏ có đặt điện thoại bàn kiểu cổ:
- Vâng vâng, cậu nhớ giúp. À, đặt cho tôi... ừm... bốn chậu hoa lớn nhé. Bình sứ trắng. Còn hoa thì... hoa bìm bịp được đấy. Mà thôi, cậu phối đi. Mẫu hả? Cũng được, gửi qua facebook cho tôi nhé. – Bà Kaemi như đang bàn chuyện với ai đó, vẻ mặt trông rất say sưa.
Yui vừa mới tắm xong, người vẫn còn bận nguyên áo choàng tắm, tay đang loay hoay lau khô tóc bằng một tấm khăn khoác trên vai. Cô để ý thấy mẹ mình như vậy, vội mỉm cười, chạy đến sà vào lòng mẹ khi bà vừa cúp máy:
- Mẹ! Nhà ta tổ chức Noel à? – Giọng nói nhí nhảnh, khuôn mặt dễ thương, Yui làm điệu bộ “thỏ con” làm nũng mẹ.
- Con bé này! – Bà khẽ chau mày, búng yêu đứa con gái. – Nhà ta có theo đạo Thiên Chúa đâu mà tổ chức.
- Vậy dịp gì mà mẹ đặt hoa thế? – Hơi hụt hẫng, nhưng vẫn không cản trở cô làm nũng phu nhân.
- Ơ hay! – Khuôn mặt Kaemi lộ rõ sự ngạc nhiên và không hài lòng. – Ba con vừa nói mà đã quên ngay được! Dạ yến kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tập đoàn còn gì nữa? Ngày 31 tổ chức rồi.
Yui nghệt mặt, gãi gãi đầu. Mẹ cô không nói chắc cô cũng quên béng mất.
- Vậy mới nói mình đừng tin tưởng nó quá. Cái bản tính hay quên từ xưa đã thế rồi. – Từ đâu, Ikishige xuất hiện, chen chân vào cuộc nói chuyện. Cả hai mẹ con giật mình quay lại nhìn.
- Kìa ba! Con có quên đâu? – Yui bật dậy, phũng phịu tìm cách chữa thẹn. – Con thiết nghĩ 31 tổ chức thì 30 làm là được rồi.
- Ngốc ạ. Năm nay nhà ta tổ chức vầy là vẫn hơi muộn. Mọi lần cứ phải bắt đầu chuẩn bị trước hai tuần cơ. – Ông Ikishige khẽ thở dài. Ông chộp lấy vai cô, đẩy nhẹ cô xuống ghế ngồi cạnh vợ, còn mình cũng ngồi xuống theo. – Con có biết phải làm những gì không? Buffet đứng phải mời đầu bếp Ý về đây nấu. MC, bartender, tiếp viên ở Tây Âu, à, cả rượu vang nữa. Hoa phải đặt từ Hà Lan, trang trí phải mời các nghệ nhân, chuyên viên thiết kế ở Anh, Thụy Điển. Dàn ánh sáng, hiệu ứng âm thanh mời từ về. Âm nhạc phải mời ở Áo, ca sĩ từ Trung Quốc. Lễ phục thì mời nhà thiết kế Chanel Pháp, chuyên viên trang điểm của Hàn Quốc, cả nước hoa, tinh dầu. Còn nhiều cái nữa con gái... Con có nghĩ bằng ấy thì có thể chuẩn bị trong một ngày không?
Yui ngơ ngác, mặt nghệt ra. Không thể tin được – cô chỉ có thể chứa bốn từ ấy trong đầu thôi.
-Vậy... vậy con phải làm sao giờ, ba, mẹ? – Cô nghoảnh mặt nhìn hai người, ra chiều cầu cứu. Con cứ nghĩ sẽ đơn giản thôi... ai ngờ...
-Ừm... Ta có một công việc khá đơn giản cho con đây... – Mẹ cô trầm ngâm nghĩ ngợi rồi cất tiếng.
Như chết đuối vớ được phao, Yui tỏ ra sung sướng cực độ. Cô hào hứng:
-Gì vậy mẹ?
Bà im lặng, nhìn cô đầy trìu mến, chậm rãi:
-
Sáng mai, mười giờ, ở sân bay Narita, chị gái con Mai sẽ đáp máy bay từ Pháp về. – Kaemi âu yếm, ánh mắt cười nhẹ nhàng. – Ta muốn đích thân con đến sân bay đón chị.
Như sét đánh ngang tai, Yui sững người lại.
Mai chị cô sẽ về, là sáng ngày mai.
Quá đường đột, quá gấp gáp, sao không ai nói cho cô sớm vậy. Cô chẳng biết đường nào mà lần nữa. Đi đón chị cô ư? Cô?
...
Từ gì có thể tả hết niềm vui lúc này của cô đây? Cô sung sướng đến mức muốn hét lên cho cả vũ trụ nghe đấy chứ? Chị gái cô về!
Hơn ai hết, chị Mai là người yêu cô nhất, và cô cũng là người yêu chị Mai nhất. Chị Mai dịu dàng, chị Mai dễ mến, chị Mai là thần tượng của cô. Nhưng...
Đang lâng lâng trong cảm giác hạnh phúc tột đỉnh, thoáng sững người lại, Yui trở nên tĩnh lặng trầm ngâm, vương chút ưu tư muộn phiền. Cô chợt nghĩ lại những thái độ, những lời nói, những cử chỉ hành động cô đối với chị cô trong quãng thời gian năm phút ít ỏi khi cô trở về nhà.
Làm sao... cô có đủ dũng cảm... đối diện với chị cô đây? Làm tổn thương chị cô là một lẽ, nhưng vẫn còn...
Nhận lại gia đình... cũng là lúc mà cô cướp hết mọi thứ từ tay chị...
Cô nhớ đến cuộc nói chuyện với ba cô vào ngày sau hôm cô về nhà...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...