Thay Đổi Vận Mệnh

Buổi trưa, quán cà phê vắng khách. Không gian yên ắng, chốc chốc lại vang
lên tiếng cười nói khe khẽ của mấy nữ sinh ngồi trong góc đối diện. Trên bàn họ bày mấy cốc cà phê, bánh ngọt cùng vài thứ đồ ăn vặt nho nhỏ.

“Sau khi cô và Trần Hi chia tay, tôi phát hiện mình không vui vẻ như tưởng tượng”

Tôi bình thản nhìn Trình A Kiều

Trình A Kiều lại nói tiếp “Tôi đã nói tôi không phải là người tốt. Chuyện giữa cậu và Trần Hi…năm đó tôi đã từng….”

Tôi chặn lời cô ấy “Cô định nói năm đó Trần Hi có nỗi khổ khó nói phải không? Hay là năm đó mọi chuyện đều là hiểu lầm ?”

Trình A Kiều xoay xoay tách cà phê, căn môi thấp giọng hỏi “Cho nên….Cô có thể tha thứ cho cậu ấy không? Cô hận cậu ấy lắm sao?”

Tôi lắc đầu hờ hững “Tôi chưa bao giờ hận cậu ta, khi đó cũng từng có oán trách nhưng chưa từng căm hận”

Chưa bao giờ nghĩ đến lại có một ngày tôi cùng tình địch năm nào ngồi một
chỗ nhẹ nhàng ôn lại chuyện đau thương kia…Bất quá cảm giác này cũng
không tệ

“Vậy vì sao……”

“Tôi mệt mỏi rồi” Tôi nhấc tách cà phê lên môi,cà phê đã nguội lạnh, liền bỏ xuống. “Đây không đơn thuần
là vấn đề yêu hay hận, chẳng qua tôi đã quá mệt rồi. Kỳ thật bất luận là Trần Hi hay anh trai cô, nói thật, tôi bây giờ không còn một xíu cảm
giác nào với chuyện yêu đương nữa. Có lẽ về sau sẽ có nhưng không phải
là hiện tại” Dây dưa tình cảm mười mấy năm trời đã làm cho tinh lực yêu
đương của tôi tiêu tán hết.

“Dù thế nào thì một câu này tôi vẫn
phải nói với cô” Hồ ly tinh rũ mắt xuống che dấu hốc mắt đang ửng đỏ
“Nhâm Kim Sanh, thật xin lỗi!”

Tôi bật cười “Cô đang đóng phim
đấy à! Đừng chán ngấy như vậy chứ. Cứ coi như trước mắt là khoảng thời
gian tôi nghỉ ngơi nạp lại năng lượng, vài năm nữa lão nương đây sẽ tỏa

sáng trở lại”

Rất lâu trước đây tôi từng rất thích một
cái váy nhưng bởi vì nó quá đắt nên tôi không dám xin tiền Thái Hậu,
cuối cùng đành nén nhịn nhìn người ta mua mất.

Sau này khi lớn
lên tôi đã có nhiều tiền, có một ngày tình cờ nhìn thấy nó trong một cửa hàng quần áo cũ, tôi vẫn cảm thấy nó vô cùng đẹp nhưng cuối cùng lại ra về tay không. Bởi vì lúc đó dù tôi muốn mặc cũng không thể mặc được nữa rồi……

Hoàng hôn buông xuống, bà chủ vô lương tâm này lại muốn trốn việc

Tôn Sa Sa bất mãn chống nạnh “Bà chủ! Chị lại muốn chuồn phải không ? »

Tôi chột dạ, đang định trấn an đứa nhỏ đáng thương thì điện thoại trong
quán bất chợt vang lên. Tôi đứng gần đó nên bước tới tiếp điện thoại

« Ở đó là đâu thế ~ »

Đầu dây bên kia phả tới một hơi thở mong manh toát ra nồng đậm hương vị hủ nữ

« Xin chào, đây là tiệm cà phê »

« Cho tôi hai suất cơm A và B, đưa đến phòng 801 tiểu khu 11 nhé »

« Vâng, sẽ lập tức đưa tới cho quý khách »

Gác điện thoại, tôi rất có lương tâm tự mình lãnh nhiệm vụ đi đưa cơm, thuận tiện tiếp tục kế hoạch trốn việc.

Nhìn kỹ lại địa chỉ, hóa ra là căn hộ cùng khu với căn hộ của tôi. Khu nhà
tôi thuê không có thang máy, leo tám tầng lầu với một trạch nữ đúng là
muốn lấy mạng tôi.

« Có ai không ? » Tôi ấn chuông một hồi cũng

không thấy ai mở cửa. Tôi đành chuyển sang biện pháp nguyên thủy mà hiệu quả là trực tiếp gõ lên cánh cửa lớn.

Một lúc sau, một cô gái mặc áo ngủ in hình gấu Teddy trước ngực mơ màng ra mở cửa

« Xin lỗi ! tôi vừa rồi mải tập trung…không nghe thấy » Cô gái trẻ vừa nói vừa đứng sang một bên tránh đường cho tôi bước vào.

Cô gái đeo một cặp kính to che hết nửa khuôn mặt, làn da tái nhợt dọa người

« Em hẳn vẫn là học sinh trung học hả, tuy rằng đọc sách rất quan trọng
nhưng cũng đừng quá liều mạng » Tôi nhìn hai hốc mắt quầng thâm cùng cặp kính to sụ kia không khỏi xúc động lên tiếng khuyên nhủ

« Không
có, tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, đến thành phố này làm việc » Cô gái
kia rót một cốc nước trắng đưa cho tôi « Vừa rồi khiến cô đợi lâu thật
xấu hổ »

Tôi cầm cốc nước, ngạc nhiên thầm đánh giá gương mặt non nớt kia, nhìn thế nào cũng thấy giống trẻ vị thành niên

« Tôi trời sinh mặt búng ra sữa, cũng bị nhầm quen rồi » Cô ấy rất tự
nhiên mở hộp cơm bắt đầu bữa ăn tối, cảm khái nói « Đói chết mất, cả
ngày nay tôi chưa ăn cơm »

« Cô cũng là trạch nữ à ? » Hơi thở đồng loại không ngừng bốc lên, tôi không nhịn được lên tiếng hỏi

Cô gái ngẩng phắt lên, trân trối nhìn tôi « Cô cũng là hủ nữ ? »

Hai chúng tôi ánh mắt sáng ngời nhìn đồng đội của mình…….

Tri kỷ a ! Tìm được tổ chức rồi !

Tôi cùng cô ấy ríu rít trò chuyện, đợi đến khi cơm nước xong, tình hữu nghị của chúng tôi đã tiến thêm một bước dài. Hai người say sưa tán gẫu đến
hơn nửa đêm.


« Đúng rồi, công ty cô còn làm việc cả ngày nghỉ
cuối tuần sao ? » Tôi nhìn thấy máy tính cô ấy đang mở ra một trang word chi chít chữ

« Ha ha không phải, tôi là nhà văn mạng» Cô gái sau khi cơm no rượu say liền khôi phục nguyên lực, sờ sờ mũi nói « Bình
thường phải đi làm nên chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh buổi tối sáng tác một chút »

Tôi tò mò hỏi « Tác phẩm của cô tên là gì, sau này tôi vào cổ vũ »

Nói chưa dứt lời liền thấy cô ấy đưa tay vò tóc « Aizz, gần đây bí quá,
không viết được thêm gì cả. Chờ tôi vượt qua giai đoạn này sẽ nói cho cô »

…..

Nửa đêm trở về phòng mình, lúc nói chuyện thì có đủ loại đề tài nên tinh thần vô cùng phấn chấn, đến khi về nhà hai mí mắt
đã không thể mở nổi nữa rồi. Tôi ngay cả quần áo cũng chưa cởi, uỵch một cái nằm ra giữa giường. Lôi lôi kéo kéo cái chăn bị đè lên, đắp tạm bợ
một góc chăn lên người rồi cứ như vậy chìm vào giấc ngủ

Ngày hôm
sau tỉnh lại, yết hầu tôi có chút đau, đầu cũng choáng váng. Tôi tới
phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi loạng choạng trở lại giường ngủ.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa cảm thấy cơ thể càng khó chịu hơn, tôi ngồi dậy
định rời giường liền cảm thấy trước mắt chao đảo, đành bất đắc dĩ gọi
điện cho Tôn Sa Sa báo một tiếng rồi lại nằm vật xuống.

Là bị cảm sao….

Tôi vùi cái trán nóng rực vào gối. Sa Sa à, lần này không phải bà chủ của em cố tình lười biếng đâu

Ai biết được tôi ngày thường thân thể tinh tráng là thế, lần này lại xui xẻo gặp hạn

Ngủ được không bao lâu thấy chuông cửa reo lên. Tôi lắc lắc đầu uể oải đứng dậy mở cửa, cảm giác mỗi bước đi đều như bước trên bông gòn. Xem ra con bé Sa Sa này lại đưa cơm đến cho tôi rồi, thật là tình cảm mà

Tôi mở cửa….

Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, tôi đứng ngốc mất một giây, giây thứ hai liền
chuyển sang trạng thái đón khách chuyên nghiệp nhất


Tôn – Sa – Sa !! Tôi âm thầm mắng nhiếc không tiếc lời, lão nương không biết hóa ra ngươi ăn cây táo lại rào cây sung.

Ngoài cửa, Trần Hi ôm theo một cặp lồng thức ăn nóng sốt bước vào nhà. Tôi
miễn cưỡng thanh tỉnh tâm trí đưa tay nhận đồ trong tay hắn. Trần Hi vẫn giữ cặp lồng trên tay, chỉ cúi đầu hỏi tôi

« Cứ để tớ, cậu muốn ngồi ăn ở chỗ nào ? »

Tôi đảo ánh mắt khắp phòng, lúc này mới phát hiện căn phòng khách bừa bộn không tìm nổi một ghế trống để ngồi.

Gương mặt xanh xao của tôi đỏ ửng lên, bằng tốc độ ánh sáng tôi phi đến bộ
sô-pha vơ đống quần áo tạp chí hỗn độn, cố gắng đào ra một chỗ ngồi cho
hắn. Dọn xong cái ghế sô-pha đầu óc tôi đã choáng váng không chịu nổi,
tôi tì vào thành ghế ngồi phịch xuống

Trần Hi thấy thế mặt khẽ biến sắc, bước vội tới gần « Kim Sanh, cậu sao vậy ? »

Tôi lắc đầu « Không sao, tôi cả ngày chưa ăn gì nên không còn sức thôi »

Đôi mắt đen láy lo lắng quan sát gương mặt tôi, hai tay đem túi đồ ăn đặt
lên bàn « Sắc mặc cậu hôm nay rất kém, cậu thật sự không có việc gì chứ ? »

Lâu lắm rồi không thấy hắn biểu lộ nhiều cảm xúc như vậy. Tôi
có chút xấu hổ lắc lắc đầu, cảm thấy âm thầm buồn bực. Mới vài ngày
không gặp, cái kẻ lầm lì cạy miệng không ra một câu này đột nhiên lại
biến đổi rồi à.

Tôi cầm lấy thìa ăn một ngụm cháo nóng hắn mang đến, ngây ngẩn cả người.

Một năm nay, Sa Sa thỉnh thoảng lại mang đồ ăn đến cho tôi, đúng là loại mùi vị này

« Nhâm Kim Sanh, mấy ngày nay tớ vẫn luôn nghĩ đến lời cậu nói »

Trần Hi chăm chú nhìn tôi, từng lời từng lời nhắc lại :

« Có một số người, một số việc, không thể mãi mãi đứng một chỗ chờ đợi cậu »

Editor: Liêu Doanh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui