Editor: Liêu Doanh
Tôi gặp lại Trình Giảo Kim ở nơi tập kết trên đỉnh núi
Không thể tưởng tượng được hắn còn đưa theo Trình A Kiều đến đây
Trình A Kiều nhìn tôi một lượt, ánh mắt soi mói ghét bỏ, cảm khái nói “Nhâm
Kim Sanh, vài năm không gặp cô lại ngày càng không giống nữ nhân nhỉ”
Tôi tức giận nhìn chằm chằm gương mặt siêu cấp lừa tình của cô ta “Cô cũng
vậy, vài năm không gặp trông cô ngày càng giống hồ ly tinh đấy” Năm đó
khi vừa gặp tôi đã rất bái phục tiềm năng hồ ly tinh của cô ta
Trình A Kiều che miệng cười ngọt ngào “ Nhâm Kim Sanh, cô vẫn thú vị như vậy”
“…..” Hồ ly tinh, ta và ngươi không đội trời chung
Trình Giảo Kim ho nhẹ mấy tiếng, hồ ly tinh liền không nói thêm nữa
“Kim Sanh, cô không ngại tôi đưa em gái đến đây chứ”
Mang thì đã mang rồi, giờ còn hỏi tôi sao
Tôi phớt lờ hắn bước tới chiếc bàn kê sát tường, cầm lên máy ảnh của Trương Lam, xem ảnh cô ấy chụp trên đường đi.
Trần Hy vẫn chưa trở lại. Khi tôi bình thản cự tuyệt, thời khắc đó trên mặt
hắn tràn ngập nét kinh hoảng, đứng chết trân tại chỗ miệng há ra mà
không phát được tiếng nào. Thật giống một đứa trẻ đau đớn tuyệt vọng.
Khoảnh khắc đó tôi thầm thở dài: Nếu đã buông tay thì nên dứt khoát tuyệt
tình, cứ lững lờ sẽ chỉ khiến người khác không thể chết tâm.
“Trương Lam tay nghề chụp ảnh của cô không tệ chút nào” Trình Giảo Kim cũng
tiến lại xem ảnh với tôi. Gương mặt tuấn tú ôn nhu hướng Trương Lam mỉm
cười một cái, liền đem Trương Lam hóa đá tại chỗ. Tôi không khỏi bĩu môi khinh bỉ “Cả ngày trưng ra bộ mặt lừa tình như vậy có mệt hay không?”
Hắn cúi người ghé sát tai tôi cười nói “Không hề”
“Nói thì cứ nói, tự nhiên sán tới gần như vậy làm gì? Tôi cũng không điếc”
Tôi lập tức lui về sau vài bước, dựa vào cạnh bàn thủ thế, máy ảnh ôm
ngang ngực, cảnh giác trừng hắn.
“Ha ha chẳng phải cô nói ở trước mặt cô không cần giả tạo hay sao?”
“Vậy thì xin anh giả tạo với tôi một chút đi, trái tim của tôi không tốt lắm đâu” Cứ bị hắn gần gũi như vậy tôi cũng không cách nào tỏ ra tự nhiên
được.
Trình Giảo Kim chăm chú nhìn tôi, nét cười dịu dàng “Vậy càng không được rồi, tôi chỉ muốn thật lòng với cô thôi”
Tôi cúi đầu tránh tầm mắt hắn.
Tên Trình Giảo Kim này vẫn đang làm bộ hay là bóng gió tỏ tình đây?
Lòng tôi ủy khuất chỉ muốn hét lớn lên. Hôm nay là cái ngày gì chứ? Sao ai cũng muốn tỏ tình vậy
“Vì sao không nói lời nào? Sao lại không dám nhìn tôi?” Hắn tiến sát tới,
chống một tay xuống bàn , cúi đầu nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm, vừa ái
muội vừa dịu dàng như nước.
Lòng tôi âm thầm kêu khổ.
Cái
khó ló cái khôn, tôi bỗng giơ cái máy ảnh của Trương Lam lên ngang mắt
hắn “Bởi vì tấm ảnh này chụp quá đẹp….tôi tôi bị rung động đến không nói nên lời” Thừa lúc hắn ngẩn ra, tôi lập tức chạy lại chỗ Tôn Sa Sa, làm bộ quấn quýt “Sa Sa, chúng ta cùng nhau nghiên cứu mấy tấm ảnh này đi.
Đội trưởng chụp đẹp lắm..”
Tôi lén liếc sang phía Trình Giảo Kim, thấy hắn đang khoanh tay nhìn tôi cười ẩn ý, làm tôi càng thấy xấu hổ
vì lý do vớ vẩn của mình.
Nhưng cũng không còn cách nào. Chỉ cần
nghĩ đến cô gái đáng thương bị tên gian tà kia coi trọng chính là tôi,
cả ngừoi không nhịn được mà run rẩy một trận.
Thật đáng sợ!
Hóa ra làm một siêu cấp mỹ nữ cũng thật vất vả
“Trần Hy, sao giờ cậu mới trở về. Tôi đang định gọi điện cho cậu đấy” Giọng nói Trương Lam vang lên phía cửa ra vào.
Không nghe thấy tiếng Trần Hy trả lời.
Tôi vẫn cố dán mắt lên mấy tấm ảnh, chợt nghe tiếng bước chân tiến đến sau
lưng. Tôi xoay người nhìn hắn, cười nhẹ nhàng “Trần Hy, giờ mới về à”
Trần Hy chăm chú nhìn nụ cười của tôi, gương mặt lạnh lùng vô cảm lại có
thêm một tia suy sụp. Miệng tôi sắp cứng lại nhưng vẫn đạm cười nhìn
thẳng cặp mắt đen láy kia.
“Kim Sanh, lại đây lại đây” Trương Lam vẫy tay gọi qua
Tôi ngơ ngác tiến đến, thấy cô ấy thần thần bí bí rỉ tai hỏi nhỏ “Lúc trước không phải hai người đi cùng nhau sao? Sao lại một trước một sau trở
về?”
Tôi mặt không đổi sắc “Người ta tinh lực dư thừa còn muốn đi khám phá tiếp mà tôi hết sức rồi nên trở về trước”
“Không phải như vậy chứ!” Trương Lam mẫn cảm nghi ngờ “Lúc đó thái độ hai người rất kỳ lạ nha”
Tôn Sa Sa đột nhiên ghé mặt vào hắc hắc cười “Nhâm học tỷ với hội trưởng và anh Trần Hy là tình yêu tay ba sao?”
Tôi cười khổ không thôi “Mấy người không có việc gì làm à, cả ngày ngồi gán ghép lung tung”
Trương Lam tinh quái nói “Biết làm sao đây, cuộc sống luôn cần hương vị tình
yêu mới sinh động được mà. Kỳ thật…hắc hắc, Trần Hy vừa rồi thổ lộ với
bạn nhưng bị bạn từ chối đúng không?”
“…..” Mặc dù không hoàn toàn đúng nhưng cũng chẳng sai
“Ai nha, đành chịu thôi” Tôn Sa Sa bình tĩnh kết luận “Xem ra học tỷ vẫn một lòng một dạ với hội trưởng nhà chúng ta”
Mặt tôi sầm xuống “Có thể miễn bàn mấy vấn đề kinh khủng này không?”
Tôn Sa Sa vỗ vỗ vai tôi an ủi “Em hiểu em hiểu mà, Nhâm học tỷ là đang thẹn thùng”
“…..”
Trương Lam ở một bên cũng vỗ vỗ lên bả vai còn lại “Kim Sanh a, chúng ta đều
là chị em thân thiết, không cần phải giữ bí mật đâu”
Mặt tôi vã mồ hôi….dường như một truyền thuyết tình cảm mới về tôi sắp sửa được lưu hành…..
“Nhưng anh Trần Hy cũng thật đáng thương” Tôn Sa Sa cảm thán một tiếng “vừa
rồi dáng vẻ chị Nhâm nhìn anh ấy thật giống như nhìn một người xa lạ
vậy”
“Có sao? Tôi sẽ không mỉm cười với người xa lạ đâu”
“Nụ cười đó cũng chỉ xem như xã giao thôi, có khác gì người xa lạ đâu”
Trương Lam giọng điệu thương tiếc “Kỳ thật tôi rất thích vẻ mặt lạnh
lùng của Trần Hy. Nhưng vừa rồi nhìn vẻ mặt cậu ấy đáng thương như vậy,
mà Kim Sanh lại kiên quyết dùng bộ mặt khách khí xa lạ. cho nên…đành
phải gọi bạn đến đây”
“Mấy người thật là….” Tôi bóp bóp trán, chẳng trách lại đúng lúc như vậy. Hóa ra họ vẫn lén lút đứng xem kịch.
Buổi tối trở lại khách sạn, bởi vì Trình A Kiều đột ngột xuất hiện không đặt được phòng. Tôi chủ động đề nghị ở chung phòng với Trương Lam, đem
phòng tôi cho cô ta dùng.
Không ngờ Trình A Kiều lại nói “Nhâm Kim Sanh, tôi với cô ở chung đi”
Tôi cũng không nghĩ nhiều “Được thôi, nhưng tôi phải nói trước, nếu cô ngủ
quờ quạng lung tung thì tôi không nể mặt đâu. Bị tôi đá khỏi giường cũng đừng oán tôi”
Trình A Kiều nháy mắt một cái ẽo ợt nói “Được thôi ~ vậy em đợi cưng trên giường nhé ~”
Tôi run run “Yêu nữ!”
Chúng tôi nghỉ lại đây ba ngày. Ngày mai là hoạt động tự do, nên tối nay các
thành viên đều tập trung dưới lầu một uống rượu. Cả đoàn reo hò không
say không về….
Tôi tắm rửa xong đi ra nhét quần áo cũ vào túi du lịch, thấy Trình A Kiều đã thay đồ ngủ, an nhàn nằm trên giường đắp mặt
“A Kiều, không đi xuống sao?”
“Không đi”
Tôi tò mò hỏi “Vì sao?” Trần Hy cũng tham gia đó” Đúng là kỳ lạ. từ lúc học sơ trung Trình A Kiều đã chết mê chết mệt theo đuôi cậu ta khắp nơi,
nhưng lần này lại chưa hề nhắc đến.
Cô ta vẫn tiếp tục nhắm mắt, bộ dạng không hề muốn nhấc mông khỏi giường.
“Theo đuổi một người vĩnh viễn không quay lại nhìn mình….Quá mệt mỏi”
Tôi không khỏi bị tác động nhưng ngoài mặt vẫn hờ hững nói “Kỳ thật…Trình A Kiều, tôi vẫn luôn hâm mộ dũng khí của cô”
Cô ta bỏ hai miếng dưa chuột trên mắt, kiêu ngạo ngẩng đầu ngó tôi “Nhâm
Kim Sanh, cô đang cười nhạo tôi đấy à? Bổn tiểu thư muốn tiền có tiền,
muốn thân thế có thân thế, muốn mỹ mạo, học thức có mỹ mạo học thức, sao phải vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng”
Tôi lắc đầu “Tôi không cười nhạo cô, cái cảm giác mãi chạy theo một người xa vời, tôi rất hiểu. Thật sự…quá vất vả”
Trình A Kiều không trả lời nhưng thái độ đã hòa hoãn đi nhiều “Nhâm Kim Sanh, lần này anh tôi bảo tôi đến là vì muốn cùng cô bồi dưỡng tình cảm”
Tôi nhịn không được run rẩy một cái “Có thể đừng nhắc đến anh trai cô được không?”
Cô ta nhìn tôi cười mị mị “Nhâm Kim Sanh, tôi vẫn nhìn cô không vừa mắt. Từ lần đầu tiên gặp đã không ưa rồi”
“Ồ trùng hợp vậy sao?” Tôi nhún nhún vai “Tôi cũng không ưa cô”
“Nhâm Kim Sanh, tôi nghĩ cô biết vì sao anh trai tôi muốn tôi tới gặp cô”
“ Tôi không biết, cái gì cũng không biết” Tôi nhanh chóng kéo khóa túi du lịch, cất vào chỗ cũ, muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này.
Ngay lúc tôi vừa chạm tới tay nắm cửa
“Nhâm Kim Sanh” Trình A Kiều nhăn nhó mở miệng “ Cô…là vì không vừa mắt tôi nên mới từ chối anh trai tôi sao?”
Tôi không nhịn được nhếch miệng cười “Trình A Kiều, tôi bây giờ nhìn cô thuận mắt hơn rồi đấy”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...