Thầy, Dạy Tôi Yêu Anh Đi !

Chân Khải dần lành lại, vết thương cũng không còn đau nữa. Trong lúc này, không ai để ý đến Khải và Nguyên đi bên nhau nhiều hơn
Cứ sáng sớm đi học chung, chiều về cũng về chung, giờ nghỉ lại tìm nhau, lại còn cười cười nói nói. Trong lòng của những cô nàng khác thì khó chịu vì tiếc hai soái ca lại đi bên nhau. Ngược lại hủ nữ khắp nơi đều sáng mắt, rình mò hai hai người bọn họ ở nhiều nơi
Kể cả như lúc này...
Nguyên và Khải đi học về, loay hoay mãi vẫn không bước chân ra khỏi cổng trường được. Vì có cả một đoàn người đứng đó đợi bọn cậu kìa!
Hai người nhìn nhau, rồi nhìn ra phía ngoài, lại quay lại nhìn nhau và thở dài một hơi. Tránh bọn hỏ quả thật rất khổ a @@
Nguyên chủ động bước về phía họ trước, anh định giữ tay cậu lại nhưng không kịp

"Bọn em...chẳng là gì của nhau cả. Mong các chị đừng làm những việc này nữa!" Vì trong lòng rất thích Vương Tuấn Khải, nên khi nói cậu có chút khựng lại. Vì cậu sợ Khải sẽ không thích cậu, không thích cái tình yêu khó có thể chấp nhận này
Sau câu nói của Nguyên, tất cả mọi người đứng đó đều hóa đá. Thời gian như ngưng trệ, im lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng mũi bay...cũng chẳng ai nói lời nào. Còn Tuấn Khải khi nghe xong câu nói của cậu thì tâm trạng chùng xuống, rất khó chịu, khó chịu vô cùng. Nhóc con hôm nay lại nói những lời này, là không xác nhận sao?
Đôi mắt sâu hút lạnh lùng thoáng vẻ âm trầm, anh chậm rãi tiến về phía cậu, không đợi người kia đồng ý đã kéo cậu bước đi trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người. Ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nãy giờ có phải là họ nhìn nhầm không?
~Khải cứ thế kéo cậu bước đi, không biết là đã qua bao lâu, bao xa. Thật thì chân cậu làm sao dài bằng chân anh? Thành ra Nguyên căn bản giống như là chạy theo hơn là đi theo. Được một quãng, đến lúc cậu cảm thấy mình không đủ hơi để đi tiếp thì bắt đầu định vùng tay khỏi tay Khải
Anh cũng không xác định mình muốn đi đâu, chỉ đơn giản muốn đưa cậu đi khỏi nơi đó. Không muốn nghe cậu nói những lời đó. Cho đến khi cậu vùng tay khỏi tay anh, cảm giác hụt hẫng đó làm cho anh hiểu...
"Anh định...kéo...kéo tôi đi đâu chứ? Tôi chỉ...nói rõ với họ thôi mà?!" Cậu nhăn mặt, vừa nói vừa điều chỉnh nhịp thở đều trở lại. Anh ấy làm sao vậy chứ?
"Vừa nãy cậu nói sai rồi!" Câu nói của anh làm cậu rất ngạc nhiên. Sai? Sai chỗ nào? Sự thật là vậy mà?
Im lặng hồi lâu anh mới tiếp "Tôi là thầy của cậu". Nghe xong trong lòng cậu chua xót "Ha, thầy thì sao? Bọn họ coi chúng ta là một đôi. Anh biết họ nghĩ gì à?"
Cả hai nhìn vào mắt nhau, không nói một lời. Rồi anh chầm chậm tiến về phía Nguyên đang đứng. Cứ người tiến, người lùi. Đến khi cậu đụng phải bức tường đằng sau mới giật mình hỏi "Anh muốn...gì?"
Khải khẽ nhếch môi, kề môi gần sát vành tai nhạy cảm của Nguyên, lời nói mang theo hơi thở ấm nóng phả vào làm nó đỏ lên "Còn có...tôi thích cậu"

"Hả???" Cậu không tin nổi vào tai mình, đại não tạm thời như bị gỡ đem đi sửa, cả gương mặt đỏ bừng, ngại ngùng hỏi lại "Anh đang đùa tôi đó à?" Cậu không còn dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Khải thích cậu? Có thể sao?
Nghĩ vậy cậu đưa tay định đẩy thân hìng cao lớn đang ép mình vào tường ra. Ai ngờ Khải chụp lấy tay cậu, ánh mắt không chút nào rời khỏi người đối diện. "Khải, đừng đùa nữa, anh không cảm thấy rất khó để chấp nhận thích một đứa con trai như tôi sao? Đừng đùa tôi nữa"
Sắc mặt cậu hiện thời rất khó coi. Là cậu đang lo lắng anh không chấp nhận tình yêu này. Nhưng anh thì muốn cho cậu biết, từ lúc nào trong đầu anh luôn suy nghĩ tới hình ảnh cậu nhóc có nụ cười thiên thần ấy, muốn cậu biết anh rất thích con người cậu, thích những biểu hiện đáng yêu hay những lúc xấu hổ của cậu... Tất cả những điều ấy, không cần nói ra bằng lời
Vương Tuấn Khải...anh thể hiện bằng nụ hôn. Gương mặt anh gần kề, Nguyên mở to mắt không chớp lấy một cái. Khải đến môi cậu, nhẹ nhàng chạm vào. Khoảnh khắc cánh môi của anh chạm vào môi cậu, cả người Nguyên cứng đờ, trái tim như tan chảy. Cậu cứ mở to mắt, đứng yên cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của anh
Anh hôn thật chậm, cảm nhận hương vị từ đôi môi đầy đặn kia. Tay đặt sau gáy cậu từ từ giữ chặt lại một chút. Càng ngày, nụ hôn càng sâu, triền miên...
Cho đến khi Nguyên không còn hô hấp được nữa, anh mới lưu luyến rời đi hương vị ngọt ngào kia. Còn xấu xa liếm môi thêm một cái
Lúc này cậu còn trong tình trạng hóa đá, bị câu nói của anh kéo về thực tại "Tại sao không nhắm mắt? Hôn cũng không biết, hay để tôi dạy cho cậu!"

Lúc này cậu đã bình thường trở lại. Chỉ có đôi gò má là đỏ bừng vì bị anh trêu, Nguyên ngại ngùng quay lưng định chuồn mất "Không...không cần!!" Rồi co giò chạy trốn
Khải nở nụ cười, rượt theo bóng lưng nhỏ bé phía trước "Để xem em chạy đâu cho thoát"
Người qua đường khu này thấy hai thân ảnh, một chân dài một chân ngắn hơn...rượt nhau dọc đường. Và cuối cùng đương nhiên là chân dài thắng rồi. Khải bắt lấy Nguyên, khóa trọn cậu trong vòng tay của mình, làm cậu đỏ mặt không thôi "Có chạy đâu cũng không thoát. Thôi thì ngoan ngoãn ở lại với anh đi"
Giọng điệu vô cùng bá đạo, không cho cậu có cơ hội phản bác tí tẹo nào "Tại sao trước đây em không biết anh lại là người như vậy ha?"
Khải cong khóe môi, hơi gian một chút, nói "Sau này em sẽ còn cơ hội biết thêm nhiều thứ về anh" rồi cả hai tay trong tay cùng nhau trở về nhà với nụ cười hạnh phúc luôn trên môi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui