Đối với chuyện tổ chức hôn lễ hay chi phí mà hai nhà đã bàn vốn đã gây mâu thuẫn, nhưng một khi rơi vào tay Khương Triết thì nó đã đổi một hướng đi mới.
Anh không phải phô trương khoe khoang, chỉ là tài ăn nói của anh ở mức tốt.
Bạch Ninh Kiều mấy ngày nay tất bật chuẩn bị tiệc cưới, mặc dù được chồng hết mực cưng chiều và không cho cô đụng tay vào bất cứ việc gì, nhưng nói gì thì nói, cô làm vì đam mê.
Còn điều gì hạnh phúc ngoài việc cùng chồng chọn váy cưới chứ.
- Khương Triết, em thử váy cưới cũng gần 1 tiếng rồi, anh không mệt sao?
- Em không mệt thì sao anh phải mệt, chờ em 10 năm còn được, huống hồ chỉ là 1 tiếng.
Bạch Ninh Kiều nở một nụ cười, cô đã chọn được váy cưới ưng ý nhưng nó lại thiếu thứ này, đôi lúc lại thiếu thứ kia, có những bộ quá hoàn hảo, mà không phải 1 bộ hoàn hảo mà nhiều bộ cũng hoàn hảo y như vậy.
Điều này thật khiến một người chuộng cái đẹp như cô thật đau đầu.
Cô thử biết bao nhiêu cái, cơ thể của cô sắp mềm nhũn ra cả rồi.
Đúng lúc ấy, nhân viên kéo một ma nơ canh đi ngang qua, trên người cũng mặc một chiếc váy cưới có phần cổ điển, những hạt lấp lánh như những ánh sao khiến Khương Triết không thể rời mắt được.
- Kiều Kiều.
- Hửm.
- Em thử bộ này xem.
Đây là bộ váy cưới được chính tay giám đốc cửa hàng thiết kế ra, tuy nó cổ điển nhưng lại khiến người đối diện mang một cảm giác mới lạ khó tả.
Bộ váy cưới này có độ xòe vừa đủ, cũng là bộ váy cưới vừa mới ra mắt.
Cô nhìn vào chiếc váy mà anh chọn, vẻ đẹp và cảm giác nó mang lại vừa như đúng ý cô.
Một lúc lâu sau Bạch Ninh Kiều bước ra, mọi thứ từ trên xuống dưới thật không thể chê vào đâu được.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô gái hiện tại làm tâm trí Khương Triết liền nghĩ về một người phụ nữ mà từ nhỏ đến lớn bản thân anh luôn ngưỡng mộ, người có công sinh thành và dạy bảo anh.
- Anh thấy thế nào? Có đẹp không?
- Rất đẹp, anh không nghĩ cô dâu của anh lại mặc đẹp như vậy.
Khương Triết đưa bàn tay của mình ra cho cô nắm, khoảng khắc cả hai chạm tay và nhìn nhau, không gian như dừng lại, một cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy như ngày đầu được yêu.
…
Một tuần nay Bạch Ninh Kiều không có show diễn nên Khương Triết đã ngỏ ý muốn đi du lịch cùng cô.
Bạch Ninh Kiều vốn không thích đi chơi riêng chỉ có hai người, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Trên một đồi núi, từng chiếc lá vàng và đỏ rải đầy trên nên đất, trông như một tấm thảm lụa dệt từ thiên nhiên, mùi của cây cỏ như khiến ta bước vào giấc mộng đẹp.
- Lộ Lộ, chụp cho tôi một tấm đi.
- Được… Nào tạo dáng đi.
Đúng rồi.
Hội chị em phụ nữ đều bận tới bận lui, họ chỉ có việc chụp ảnh, tham quan và ăn uống.
Thấy ai cũng có đôi có cặp, Khương Thịnh ủ rũ ngồi cắn hạt dưa.
- Haz… hazz…
- Chuyện gì mà thở dài, đi du lịch mà cũng mệt sao?
- Anh biết rồi mà, còn nói nữa.
Hai người đã không tìm được một cô gái phù hợp cho em thì đừng rủ em đi du lịch nữa, cảm giác như em đang lạc lõng giữa một đất nước xa xôi vậy.
- Khương Triết, là do anh yếu, cũng gần 30 rồi mà còn chưa có bạn gái.
Trong một cuộc tình, người kén chọn là người dễ bị ế nhất đó.
- Vương Tử, chú nên biết rằng vợ của chú hiện tại cũng nhờ một tay tôi tác thành cho hai người đó.
Ở đó mà ngấn giọng.
Đối với những người đàn ông hơi trầm tính, họ chỉ thích ngồi thưởng thức những thứ mình nhìn thấy và âm thanh mình nghe được, lâu lâu lại trò chuyện một vài câu.
- Anh Triết, sau này có lấy vợ, ai là nóc nhà đây.
Em thấy anh có hơi chiều chị ấy quá đó, muốn trở thành người chồng mẫu mực hả?
- Vương Tử, nói chuyện với những người chưa có gia đình rất khó giao tiếp, chúng ta đi chỗ khác thì hơn.
- Hai người đang phân biệt đối xử đó sao? Thật là.
Khương Triết đứng ở trên cao, hai tay bỏ vào túi quần, dáng đứng kiêu ngạo, ánh mắt hướng xuống dưới, có chút mê đắm nhìn cô công chúa của mình.
Mỗi một ngày ngắm nhìn Bạch Ninh Kiều, anh muốn một lần nữa trở về những năm tháng đó, những ngày cô còn ngây ngô chập chững bước vào đời, những ngày mà cả hai chỉ mới thinh thích nhau.
Nghĩ một lúc khóe miệng Khương Triết bật cười, đúng lúc ấy Bạch Ninh Kiều phát hiện ra anh.
- Khương Triết, xuống đây.
Anh chậm rãi từng bước bước xuống bậc thang, đi đến phía cô.
- Chơi vui không?
- Rất vui.
Anh Triết, anh chở em đi một vòng được không? Em không biết lái xe đạp.
Từ nãy đến giờ nhìn cô loay hoay với chiếc xe đạp này khiến Khương Triết bật cười thành tiếng, gần 30 tuổi đầu mà ngay cả chiếc xe đạp cũng không biết đi, đúng như lời cô nói, anh nên chờ cô vài năm nữa.
- Ngốc à, đến bây giờ em vẫn chưa biết đi xe đạp sao?
- Chưa biết đi thì xấu hổ lắm sao? Thật là…
- Ngồi lên đi, anh chở em đi.
- Như vậy phải tốt hơn không?
3 người ngồi bên trong ngắm nhìn khung cảnh yên bình ở bên ngoài, một đôi nam nữ đột nhiên lọt vào khung hình của họ.
- Ai vậy?
- Kiều Kiều? Thầy Triết, trời ơi đẹp quá đi…
- Lộ Lộ, chụp vài tấm đi, ảnh này mà dùng làm poster phim thanh xuân thì còn gì bằng chứ.
- Em cũng nghĩ giống anh đó chồng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...