Suốt chuyến đi Tiểu Nam vui còn hơn được mẹ cho kẹo nữa, cứ nhìn vợ của chú suốt, lâu lâu lại thốt lên...
- Ôi trời...!chị ấy xinh quá.
Nữ thần trong lòng em rồi...
- Phải gọi là thím.
Khương Triết đang lái xe, ánh mắt vô cùng tập trung phía trước nhưng tai thì vẫn nghe rất rõ âm thanh bên trong.
- Em với thầy đã kết hôn đâu, đừng dạy hư trẻ con.
- Anh chỉ dạy trước thôi mà, trước sau gì em cũng là vợ anh thôi.
- Đúng, nhưng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Khương Triết nghe xong câu nói này của cô, anh liền cười nhạt, anh biết rõ Bạch Ninh Kiều có tình cảm với mình chỉ là cái tính cứng đầu và lì lợm kia nên mãi mới không thừa nhận.
Về đến nhà, Khương Triết vẫn ân cần mở cửa cho cô, nhóc tì Tiểu Nam nhanh nhẹn bước xuống xe và đi một mạch vào trong nhà, tự tiện xem như nhà của mình vậy, mở tủ lạnh lấy mấy gói đồ ăn mà mình yêu thích ra rồi đưa vào phòng khách.
- Tới nhà thầy rồi, giải thích đi.
- Ngồi uống chén trà ăn cái bánh đã, dù gì em cũng là khách mà.
Bạch Ninh Kiều mặt không biểu cảm đi vào phòng khách, cô ngồi trên sofa, chân vắt chéo vào nhau khoanh tay trước ngực, bộ dạng như chuẩn bị dò hỏi.
- Chị ơi, chị với chú em cãi nhau sao? Chú ấy phạm lỗi gì sao?
- Em là con nít không nên biết nhiều, ăn đi.
- Chị ăn với em không?
Thằng bé đưa cho cô một miếng bim bim chỉ nhỏ bằng một ngón tay, cô chỉ vui vẻ đón nhận.
- Cảm ơn em.
Nhân lúc Khương Triết vào bếp lấy nước, Tiểu Nam liên tục tìm hiểu việc mà chú thím mình gặp phải.
- Chúng ta cùng ăn chung, cùng nói chuyện chung thì cũng là bạn rồi có phải không?
- Cũng có thể vậy.
- Đã là bạn bè thì không nên giấu diếm nhau gì mà, giữa chú và chị có chuyện gì sao? Kể cho em nghe đi.
Thằng bé lươn lẹo này mà chỉ có 5 tuổi thì cô cũng bó tay, 5 tuổi hay 15 tuổi đây, sao mà lừa người ta dễ dàng như vậy.
- Không nói chuyện với em nữa, có nói em cũng không giải quyết được gì.
- Nhưng mà...
Chưa nói hết câu, Khương Triết đã đi vào, trên tay cầm theo hai ly nước cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
- Thì thầm to nhỏ gì vậy, sao chú vào là không nói nữa rồi, giấu diếm gì sao?
- Chú già quá, con với chị còn trẻ nên nói chuyện hợp nhau, chú đi ra chỗ khác đi.
Tiểu Nam thật là to gan giống như thím của nó, Bạch Ninh Kiều cố gắng nhịn cưới nhưng vẫn không thể nhìn được, khuôn miệng toe toét đổ lộ trên khuôn mặt xinh xắn.
Khương Triết nhăn mày, cảm thấy bản thân bị ăn hiếp bởi hai đứa nhóc bèn lớn tiếng nói lại.
- Cười cái gì? Đáng cưới lắm sao? Là hai đứa quá nhỏ chứ không phải chú của mày quá già nhé.
Cẩn thận cái miệng, lần sau chú không cho con gặp chị Kiều nữa đâu.
Tiểu Nam nhìn Bạch Ninh Kiều, mong cô cầu cứu.
- Chị cho em số điện thoại, khi nào rảnh chị ghé nhà em chơi.
- Ai cho đi mà đi...!Xin phép anh chưa?
- Anh nói giống như tôi là của anh vậy.
- Em là của anh chứ là của ai.
Bạch Ninh Kiều gượng đỏ mặt, ánh mắt có ý lảng tránh, còn thằng bé Tiểu Nam ngồi bên cạnh nữ thần mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Reng....!reng.
"
Chuông điện thoại của Khương Triết vang lên, nó không ở trong người anh mà ở trên bàn gỗ nhỏ đặt gần sofa, bên cạnh Bạch Ninh Kiều.
Cô thuận tay cầm lấy, ánh mắt nhìn thoáng qua, đó là số điện thoại của cô Hồ Ý.
- Alô...
Tim cô đập nhanh như chưa từng được đập, ánh mắt chứa biết bao nhiêu hy vọng nhìn anh, mong là không có chuyện gì xảy ra.
- ...!Nhưng bây giờ tôi đang bận, hay để bữa khác tôi tặng cô.
Đầu dây bên kia giọng điệu mềm mại liên tục trả lời, thật ra hôm nay là sinh nhật của cô Ý, cô ấy chưa kịp nói với Khương Triết, tới tận chiều tối mới thông báo cho anh.
Vốn dĩ anh không muốn đi, anh biết Hồ Ý đối xử với mình là mối quan hệ như thế nào.
Hơn nữa chuyện tiếp khách là vợ tương lai cũng rất quan trọng.
- Nhưng mà anh Triết, em say rồi...!em chỉ nhớ mỗi anh thôi, anh có thể đến đây được không? Em không nhớ đường về nhà, cũng không có ai ở đây đưa em về nữa.
- Vậy tôi gọi người tới giúp cô.
- Không...!không được, em đâu quen biết người ta, em...!em chỉ tin anh thôi.
- Tôi biết rồi.
Khương Triết tắt mắt, mắt vẫn nhìn vào điện thoại, anh muốn nhờ Khương Thịnh tên nhóc ăn không ngồi rồi làm tài xế tạm bợ đưa đồng nghiệp mình về.
Điều đáng nói là Khương Thịnh không thèm bắt máy của anh, Khương Triết chỉ có thể tức giận mà "hừm" một tiếng.
????⬅⬅⬅.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...