Tôi đi theo Lý Hào Kiệt tới căn nhà của Ngô Tiến An ở trung tâm thành phố.
Sau khi bước vào, tôi phát hiện nơi này được thu dọn sạch sẽ, không còn vật dụng trong nhà đặc biệt nào, dễ thấy nhất chính là một chiếc đệm nước hình tròn.
Nơi này để làm gì, không cần nói cũng biết.
Lý Hào Kiệt vừa vào đã bày vẻ mặt ghét bỏ: “Để bác sĩ tới xem chân cho cô ấy, chúng ta đi.”
“A, đừng mà.” Vẻ mặt Ngô Tiến An vô tội: “Nơi này nhiều năm không dùng đến rồi, tôi đã thay đổi hoàn toàn từ lâu, anh cũng không phải không biết.”
Lý Hào Kiệt đặt tôi lên sô pha, ngồi xuống.
Rất nhanh, có bác sĩ tới khám chân cho tôi.
Nói qua tình hình vết thương của tôi và các việc cần chú ý, đơn giản chỉ là mỗi ngày thay thuốc, không để dính nước vân vân.
Đồng thời bác sĩ cũng xem giúp vết thương trên đầu tôi, cũng dặn vài câu.
Chờ bác sĩ đi rồi, Ngô Tiến An mới nói: “Tôi đi mua đồ ăn cho hai người, còn muốn rau dưa trứng gà nữa không? Hai người muốn ở đây bao lâu thì ở, căn nhà này tôi cam đoan đã năm, sáu năm không có phụ nữ bước vào! Hơn nữa tôi còn thường xuyên cho người tới quét dọn.”
“Là vì chuẩn bị cho ngày nào đó dẫn phụ nữ tới?”
Lý Hào Kiệt lạnh lùng nhìn Ngô Tiến An, mỉa mai.
“Không phải không phải!” Ngô Tiến An lập tức phủ nhận, vừa khiêm tốn cười vừa nói: “Vậy thì, tôi ra ngoài mua đồ, hai người cứ ở lại đây đi.”
Anh ta nói xong nhanh chóng ra ngoài.
Chờ Ngô Tiến An đi rồi, cả căn phòng cũng trở nên im lặng.
Lý Hào Kiệt kéo rèm cửa sổ lên giúp tôi.
Mục đích Ngô Tiến An lúc đầu sửa sang căn phòng này không trong sáng, cho nên rèm mang tính chắn sáng rất cao.
Chỉ cần kéo rèm xuống, cả căn phòng lập tức tối như ban đêm.
Tôi tháo kính râm xuống, mắt đã đỡ hơn nhiều, tôi nhìn Lý Hào Kiệt lại ngồi xuống cạnh mình, áy náy nói: “Tôi sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh...”
“Không đâu.” Dường như Lý Hào Kiệt đã sớm đoán ra tâm sự của tôi, dịu dàng ôm lấy tôi: “Đứa ngốc, đội ngũ bên thành phố R này, mặc kệ như thế nào, cũng chỉ có một đường nằm trong tay anh, mà hiện tại cơ hội lớn nhất để Hào Thiên lại vùng dậy là dự án AI, cho nên đây là con bài chưa lật của anh, anh sẽ không để thua hắn đâu.”
Nghe xong lời Lý Hào Kiệt nói, tôi cũng yên tâm.
Ngô Tiến An rất nhanh đã mua đồ ăn về, cậu ta đặt nó trong bếp sau đó ra ngoài.
Nhưng rất nhanh cậu ta lại quay lại, từ tầng cao nhất trên tủ quần áo, lấy ra một cái hộp cực lớn đặt xuống đất.
“Đây là cái gì?” Tôi và Lý Hào Kiệt đứng ở bên cạnh, vẻ mặt mù mờ.
Ngô Tiến An cười rất chi bỉ ổi, mở hộp ra.
Bên trong là từng bộ quần áo mới tinh được đóng gói kỹ.
Trên quần áo có đủ loại nhãn hiệu.
Bên trên là kiểu dáng quần áo.
Hiện tại mắt tôi còn chưa tốt hẳn, không thấy rõ là kiểu quần áo gì.
Ngô Tiến An đặt thùng ở một bên, cười thần bí nói: “Tôi nói trước nhé, mấy bộ quần áo này đều là hàng mới, chưa mặc lần nào, hai người cứ mặc thoải mái.”
Nghe đến đây, tôi lập tức ý thức được đây là cái gì!
Mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Ngô Tiến An cũng không chờ bọn tôi phát biểu ý kiến, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Tôi cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt mình.
Lúc này vì tránh để Lý Hào Kiệt muốn tôi thử quần áo, tôi khập khiễng chạy vội vào phòng ngủ, như là nói với hắn, hoặc là như đang tự lẩm bẩm: “Tôi chia đồ ăn ra, để ở bên ngoài quá lâu sẽ hỏng.”
Lý Hào Kiệt ở phía sau tôi đứng vài giây mới nói: “Anh giúp em.”
Chúng tôi cùng nhau vào phòng bếp, tôi thu dọn đồ ăn xong hết cũng đã chập tối.
Tôi nấu một bữa tối đơn giản.
Cơm nước xong, tôi lập tức thu dọn vật dụng hàng ngày mang từ biệt thự giữa núi tới.
Tôi phát hiện vậy mà trong số những thứ Lý Hào Kiệt mang theo còn có mấy cuốn tiểu thuyết.
Trong số đó có một cuốn tôi đang đọc.
Có lẽ buổi sáng mất máu nhiều quá, lúc này tôi đã thấy hơi mệt, nằm xuống giường nghỉ ngơi trước.
Cũng không biết ngủ bao lâu.
Nửa đêm tôi mơ màng rời giường đi toilet, mới phát hiện ở phòng khách còn để đèn mờ.
Tôi đi qua mới phát hiện Lý Hào Kiệt còn đang mở máy tính, ngón tay bay múa trên bàn phím rất nhanh.
“Còn chưa ngủ à?”
Tôi đi tới bên cạnh anh ấy, lơ đễnh ngó màn hình máy tính của anh ấy.
Hình như anh ấy đang gửi mail cho ai.
Hơn nữa còn là tiếng Anh.
Anh ấy nhìn tôi, giơ tay ra kéo tay tôi: “Đi ngủ ngay đây, gửi xong mail này lập tức đi ngủ.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã là hơn hai giờ đêm, vì không muốn để Lý Hào Kiệt vất vả, tôi dứt khoát ngồi bên cạnh anh, nói: “Vậy tôi chờ anh.”
Chờ tôi nói xong, lại cảm thấy Lý Hào Kiệt thân là ông chủ Hào Thiên, anh ấy nhất định bận rất nhiều việc.
Tôi thế này hình như hơi tùy hứng thì phải.
Tôi nghĩ nghĩ, lại đứng dậy: “Thôi vậy, anh bận việc của anh đi, tôi đi ngủ trước, anh đừng thức khuya quá.”
Kết quả, tôi vừa mới đi, anh ấy lại đột nhiên đứng dậy, ôm lấy eo đã xoay người muốn đi của tôi, trực tiếp ôm tôi ngồi xuống đùi anh ấy, hôn lên cổ tôi: “Anh không có bí mật gì, đồ của anh em cứ xem thoải mái.” Anh nói xong, đôi môi mỏng hôn lên cổ tôi: “Hơn nữa, người đẹp trong lòng, hiệu suất làm việc của anh càng cao.”
Anh ấy nói, hai cánh tay vòng ôm lấy tôi, bàn tay dừng trên bàn phím, tiếp tục chỉnh sửa mail.
Tôi nhìn qua, mail này chắc là muốn gửi cho đội ngũ bên nước R, ở trong tràn ngập từ ngữ chuyên ngành phức tạp ít gặp, tôi căn bản xem không hiểu.
Khoảng chừng qua hai mươi phút, anh ấy đã viết xong mail.
Di chuột tới chỗ gửi mail.
Giây tiếp theo, trên màn hình máy tính hiện lên bốn chữ “Đã gửi thành công”.
Chờ mail được gửi đi rồi, anh ấy tắt máy, sau đó đẩy máy tính ra, ôm tôi đi thẳng về phía phòng ngủ.
“Tôi tự đi được.” Tôi hơi ngượng ngùng.
“Em bị thương, anh xót.”
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Lý Hào Kiệt nói mấy lời buồn nôn này cũng không cần bản nháp.
Mở miệng là thốt ra.
Tôi để mặc anh bế tôi tới phòng ngủ.
Ôm tôi nằm trên giường, tôi có thể cảm giác được sự thay đổi của anh ấy, quay đầu đi chỗ khác nói: “Hơn nửa đêm rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Sao em biết anh nghĩ cái gì?” Nụ hôn của người đó dừng trên tóc tôi.
“Ngủ!” Tôi thẳng thừng xoay người, đưa lưng về phía anh.
Tay của anh ôm vòng qua thắt lưng tôi, cằm hơi cọ vào bả vai tôi, giọng nói trầm thấp khêu gợi truyền vào tai tôi: “Cũng được, sáng mai sức của anh sẽ tốt hơn hiện tại.”
“...”
Tôi không nói lời nào, giả vờ ngủ.
- ---
Hôm sau trời vừa sáng, tôi đã dậy, đánh răng rửa mặt xong, vừa mới chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ làm bữa sáng thì bị Lý Hào Kiệt túm lại.
Người nọ đóng cửa phòng ngủ lại, lấy ra một bộ quần áo, giơ lên hỏi tôi: “Cưng à, mặc bộ này cho anh xem được không?”
Tôi nheo mắt lại, nhìn kỹ bộ quần áo trong tay anh.
Ừm, miễn cưỡng coi như quần áo, nhưng thật ra chỉ là một lớp voan mỏng mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...