Tôi xem bài tin tức này và bình luận bùng nổ phía dưới.
Phần lớn cư dân mạng đều cảm thấy, Tống Duyên Minh chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.
Có lẽ người bình luận là nữ tương đối nhiều, đại bộ phận đều mắng Tống Duyên Minh là loại thánh nữ vờ trong sáng lừa dối Lý Hào Kiệt.
Tôi tắt điện thoại đi, lắc đầu.
Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ?
Không có.
Mặc kệ trong lòng Lý Hào Kiệt có tôi hay không, chỉ cần tôi còn tồn tại thì nhất định có thể khiến Tống Duyên Minh chán ghét.
Có lẽ tôi chỉ có thể làm được những chuyện đó mà thôi.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Chẳng qua, tôi muốn tìm việc làm.
Nhà tôi không có máy tính nên lại càng phiền phức hơn.
Vậy nên tôi dứt khoát đến cửa hàng mua một cái máy tính xách tay, cân nhắc tới chuyện sau này còn phải phác hoạ tranh, tôi khẽ cắn môi, mua một chiếc giá thành đắt một chút, nhưng tính năng lại cao.
Sau khi trở về, chuyện đầu tiên mà tôi làm chính là chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch của mình rồi bắt đầu gửi tới từng công ty.
Chỉ hi vọng thừa dịp trước và sau Tết có nhiều người nhân cơ hội xin từ chức đổi công tác, có thể giúp tôi tìm được một công việc.
Cho dù là một công việc phổ thông cũng tốt.
Tôi ở nhà gửi sơ yếu lý lịch từ sáng đến tối, đến lúc chạng vạng mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm.
Tủ lạnh trong nhà trống rỗng, chỉ có thể ra ngoài ăn.
Tôi đi tới khu thương mại bên ngoài khu nhà, tuỳ ý tìm một cửa hàng thức ăn nhanh giải quyết chuyện cơm nước rồi tới siêu thị mua một ít rau dưa trứng thịt, chuẩn bị nấu ăn ở nhà.
Trên đường về nhà sau khi mua đồ xong, tôi trông thấy Phan Ngọc từ phía trên đi xuống, hét lớn, “Tống Duyên Khanh, mày đứng lại đó cho tao!”
Rất nhanh, Tống Cẩm Dương cũng bước xuống từ ghế lái.
“Ngọn gió nào đưa hai người tới đây vậy?” Tôi cười nhạt, định đi vòng qua.
Phan Ngọc chặn tôi lại, xông lên túm lấy tóc tôi, mắng, “Mày có biết xấu hổ hay không, làm gì không làm, lại cứ muốn làm con giáp thứ mười ba. Bây giờ suýt chút nữa đã hại chết Minh Minh! Mày vui rồi chứ?!”
“Buông tay ra.”
Trên tay tôi vẫn xách bọc đồ, không tiện hành động.
Phan Ngọc ngày càng táo tợn, “Tao nói cho mày biết, hiện tại Minh Minh vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, nếu nó có bất cứ vấn đề gì thì tao sẽ không để yên cho mày đâu!”
“Nhưng chị ta đã giết con của tôi.”
“Con của mày? Con của mày thì nhằm nhò gì!” Phan Ngọc hừ lạnh, “Đứa con do chó hoang sinh ra thì cũng là chó hoang!”
Chó hoang!
Lửa giận trong nháy mắt xông lên tận óc.
“Bà câm miệng đi!” Tôi tức giận, siết chặt tay cầm túi nilon đựng trứng gà, trực tiếp ném qua!
Một phát nện vào đầu Phan Ngọc!
Lòng trắng lòng đỏ trộn lẫn với vỏ trứng đã nát bấy chảy xuống từ kẽ hở của túi nilon, trực tiếp dán lên đỉnh đầu và mặt Phan Ngọc!
Trong nháy mắt bà ta lâm vào bối rối!
Tay cũng buông thõng xuống.
Tôi lập tức rút tóc mình từ trong tay bà ta ra, lạnh lùng bảo, “Tất cả mọi chuyện đều là do Tống Duyên Minh tự làm tự chịu, gieo gió thì gặt bão, không liên quan gì đến tôi hết.”
“Cút về đây, đi theo bọn tao tới xin lỗi Duyên Minh, nói với đám truyền thông, những bức tranh của Trần Linh đều là do mày nguỵ tạo!”
Tôi vừa mới đi một bước, đã bị Tống Cẩm Dương tóm lấy cánh tay.
Ông ta là đàn ông, sức lực rất lớn.
“Không thể được, những bức tranh đó không phải là nguỵ tạo.” Tôi nhìn Tống Cẩm Dương, cảm thấy nực cười, “Tống Duyên Minh là con gái của ông, chẳng lẽ ông không biết trình độ của chị ta sao? Một người đần độn như vậy có thể làm ra loại tác phẩm gì, ông không rõ sao?”
“Mày đừng nói láo, Duyên Minh rất thông minh, nó chỉ không chăm chỉ mà thôi!”
Phan Ngọc muốn tiếp tục đánh tôi, lại bị Tống Cẩm Dương ngăn lại.
Tống Cẩm Dương nhìn tôi, trong mắt tràn đầy chán ghét, “Tao cho mày một tỷ rưỡi, rời khỏi Vĩnh An, cách Lý Hào Kiệt cho xa, đừng trở lại nữa.”
Nghe giọng điệu của ông ta, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn.
“Cẩm Dương, ông điên rồi hay sao mà lại cho nó tiền?” Phan Ngọc lập tức khó chịu.
Tôi cười khẩy, “Một tỷ rưỡi? Ông Tống đang đuổi ăn mày hay sao? Một tỉ rưỡi còn chưa đủ để Lý Hào Kiệt mua cho tôi một bộ quần áo, sao tôi có thể vì số tiền bằng một bộ quần áo mà buông tha cho một ông chủ lớn như thế chứ?”
Trước đây tôi đã từng kiểm tra đống quần áo mà Lý Hào Kiệt mua cho mình, có vài bộ lễ phục, giá trị lên đến hơn mấy tỷ.
“Phi! Mày làm kẻ thứ ba đúng là vẻ vang ghê! Làm kẻ thứ ba tiêu tiền của anh rể mày! Mày dựa vào cái gì! Đống tiền đó đáng lẽ đều phải dành cho Duyên Minh mới đúng!”
Thì ra Phan Ngọc tính toán như vậy.
Tôi dùng ánh mắt nực cười nhìn bà ta, “Bà sai rồi, đống tiền đó là của Lý Hào Kiệt, quyền sử dụng thế nào cũng là của anh ấy. Tống Duyên Minh không có bản lĩnh, không moi được tiền, trách ai chứ?”
Mặc dù lúc nói câu này lượng khí hô hấp của tôi không đủ.
Nhưng trước mặt bọn họ tôi không thể để lộ ra được.
“Phi! Còn không phải vì mày ti tiện hay sao! Duyên Minh nhà tao không hèn hạ được như mày!”
Phan Ngọc chỉ vào tôi mà mắng.
Cánh tay đang tóm lấy tôi của Tống Cẩm Dương cũng càng ngày càng dùng sức, “Mày có đi hay không?”
“Không đi.”
“Theo tao lên xe!”
Lời từ chối của tôi đã chọc giận Tống Cẩm Dương, ông ta muốn lôi tôi lên xe.
Tôi liều mạng giãy dụa.
Rốt cuộc Tống Cẩm Dương cũng không nhịn được, một cước đá vào người tôi, mắng to, “Cho mày thể diện mà mày không cần đúng không!”
Vì bị ông tóm lấy cánh tay, nên lúc này, dưới sự điều khiển của ông ta, tôi gần như hứng trọn một cước này.
Đau quá!
Thế nhưng tính tình tôi bướng bỉnh, gắng gượng đứng dậy, đem túi nilon đang cầm trên tay còn lại trực tiếp ném về phía ông ta, “Tôi không đi!”
Lúc này, người chung quanh thấy có đánh nhau, đều vây quanh lại đây.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Cả người Phan Ngọc đều là trứng gà, vừa thấy có người đến bèn mau miệng bảo Tống Cẩm Dương kéo tôi đi.
Tống Cẩm Dương muốn lôi tôi lên xe, tôi không đi.
Nhưng khí lực của ông ta rất lớn.
Tôi không lay chuyển được ông ta, chỉ có thể ra sức hô to cứu mạng, Phan Ngọc đứng ở phía sau, giải thích với những người xung quanh, “Thật là ngại quá, đứa con gái này của chúng tôi, bỏ nhà theo trai, bị chúng tôi bắt được.”
Mọi người nghe xong câu này, dù sau đó bất kể tôi có nói gì cũng chẳng có ai xen vào nữa.
Đúng lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, một lực đạo rất lớn đột nhiên tóm lấy Tống Cẩm Dương.
Tống Cẩm Dương lảo đảo lui về sau một cái, tôi cũng bị ông ta quăng đi.
Giây kế tiếp đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Là Lý Hào Kiệt.
Có lẽ xuất phát từ tâm lý muốn trả thù, tôi nhón chân lên, ôm lấy cổ Lý Hào Kiệt, làm nũng, “Lý Hào Kiệt, may mà anh đến rồi, không thì bọn họ sẽ bắt em rời khỏi Vĩnh An mất.”
Lý Hào Kiệt khoác một tay lên người tôi, mắt liếc qua Phan Ngọc đầu đầy trứng gà cùng với Tống Cẩm Dương ở bên cạnh.
Phan Ngọc vừa trông thấy Lý Hào Kiệt, lập tức nói, “Con rể, Duyên Minh nhà ta vẫn còn ở trong viện, sao con lại trở về? Có phải muốn lấy đồ giúp Duyên Minh không?”
“Tôi và Tống Duyên Minh đã không còn quan hệ đính hôn nữa.”
Lý Hào Kiệt thản nhiên nói.
Chỉ trong chốc lát, đã đem quan hệ của mình và Tống Duyên Minh quăng đi thật xa.
Ngay lập tức, sắc mặt Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đều có chút lúng túng.
Khuôn mặt Tống Cẩm Dương tràn đầy bất mãn, “Cho dù không đính hôn thì cậu và Duyên Minh cũng từng hứa hẹn với nhau. Ngày hôm đó cậu và ông nội cậu đều ở đó, bây giờ nó nằm trong bệnh viện, tình hình nguy kịch, mà cậu lại ở đây che chở cho Tống Duyên Khanh? Nếu không phải nó thì sao Duyên Minh lại nghĩ quẩn như vậy!”
“Đúng! Duyên Minh hiền lành như thế, một đứa nhỏ vui tươi sáng sủa mà lại nghĩ quẩn, tất cả đều là vì bị nó bức ép!”
Phan Ngọc cũng nói.
“Liên quan gì tới…”
Lúc tôi đang định biện bạch cho mình thì nghe thấy Lý Hào Kiệt lên tiếng, “Là Duyên Khanh bảo cô ta sao chép tác phẩm của người khác hay sao?”
Ngờ đâu anh ấy lại nói chuyện thay tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...