Thay Chị Gái Gả Cho Mặc Tổng
Nhìn người đẹp nhỏ nhắn trước mặt cau mày, An Khả Oánh cảm thấy mình là phụ nữ mà cũng không khỏi đau lòng.
"Chỉ có một bức ảnh chân hả, không còn gì khác à?"
"Còn phải nói thêm gì nữa? Mình cũng chưa từng yêu, cậu biết mà..." Bạch Uẩn Hạ không hiểu những người yêu nhau nên giao tiếp như thế nào.
"Bảo bối, thực sắc tính dã, ngay cả kẻ vô cùng máu lạnh cũng phải có nhu cầu.
Dù sao cũng là chồng cậu chứ đau phải là người đàn ông khác, tối nay thử về nhà ngồi vào lòng anh ta đi!"
Gì cơ?
Cô cũng muốn thử ngồi vào lòng Mặc Yến Chu.
Hôm nay Mặc Yến Chu có về nhà không nhỉ?
"Sao cậu lại ủ rũ thế?"
Bạch Uẩn Hạ thở dài: "Ông xã mình không có ở nhà..."
“Vậy tối nay chúng ta cùng ăn tối, sẵn tiện bàn bạc cách giúp cậu có được người chồng bí ẩn càng sớm càng tốt!” An Khả Oánh nói rồi gửi tin nhắn cho Nhan Như Sắc.
Ăn tối xong, Bạch Uẩn Hạ lái xe về Vân Khê Cốc.
Chú Dư đi ra ngoài chào hỏi: “Thưa tiểu thư, thiếu gia đã về rồi.”
Hai mắt Bạch Uẩn Hạ sáng lên, cô quay người lấy quà chuẩn bị cho Mặc Yến Chu trên xe ra: "Anh ấy đâu?"
"Đang ở tầng trên."
Tầng trên là phòng làm việc, phòng ngủ, phòng tập thể dục, phòng trà của Mặc Yến Chu, v.v.
Cô tìm kiếm từng cái một như không sợ không tìm thấy Mặc Yến Chu.
Một khi đã quay lại, đừng hòng nghĩ đến việc trốn thoát.
Khả Khả bảo cô phải ngồi lên đùi anh, cọ qua cọ lại vào người của anh...
y da…
Nghĩ tới đây tai Bạch Uẩn Hạ đỏ bừng.
Cô tìm thấy Mặc Yến Chu trong phòng tập thể dục.
Mặc Yến Chu mặc một bộ đồ thể thao màu đen, anh đang chạy với tốc độ không đổi trên máy chạy bộ.
Có lẽ như anh đã chạy rất lâu nên trên người lấm tấm mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm.
Tóc ướt, hơi thở thơm tho, dáng người gợi cảm.
"Chào ông xã, mừng anh đã về rồi!" Bạch Uẩn Hạ ngọt ngào chào hỏi, sau đó nhìn anh lặng lẽ chạy tiếp.
Đôi chân thật dài, cơ bắp trở nên uyển chuyển và gợi cảm hơn khi vận động.
Chạy thì tốt, nhưng như thế lại không thể ngồi lên đùi Mặc Yến Chu.
Mặc Yến Chu tắt máy chạy bộ, nói với giọng thở dốc: "Sau này đừng gửi cho tôi những bức ảnh như vậy nữa."
"Vậy đổi lại anh gửi cho em đi?" Bạch Uẩn Hạ buột miệng nói.
Hai người nhìn nhau trong phòng tập, một người có đôi mắt trong sáng ngây thơ, người còn lại có chút bối rối.
Một phút sau, Bạch Uẩn Hạ tự cười mỉa mai bản thân: "Em tưởng điện thoại của anh bị hỏng, tin nhắn em gửi không nhận được, cho nên em đã mua cho anh cái điện thoại mới."
Cô lặng lẽ giấu món quà sau lưng.
Mặc Yến Chu lạnh lùng nói: "Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng cô hẳn cũng biết cuộc hôn nhân này chỉ là để đối phó với phụ huynh của hai nhà, có lẽ hai ba năm nữa chúng ta sẽ ly hôn.
Sau này đừng làm những chuyện vô nghĩa như thế nữa."
Vẫn còn chưa ngồi được lên đùi Mặc Yến Chu, thế mà Mặc Yến Chu đã gần như đạp cô xuống hố rồi.
Đây là lần đầu tiên anh chịu nói nhiều lời như vậy với cô, nhưng không có một lời nào cô thích nghe hết.
Hình như chiêu trò điềm đạm đáng yêu không có tác dụng trước mặt Mặc Yến Chu, chẳng lẽ anh thích kiểu lẳng lơ hơn sao?
Cô cũng có thể làm được điều!
ᕦ(ò_óˇ)ᕤ
Bạch Uẩn Hạ nhìn bóng lưng Mặc Yến Chu, dũng cảm đuổi theo hỏi: "Trong lòng anh có bạch nguyệt quang không ạ?”
"Không có."
“Vậy là bây giờ anh đã có người phụ nữ anh thích rồi à?”
"Cũng không."
"Thế chẳng lẽ anh là người đồng tính?"
"Không phải."
Bạch Uẩn Hạ ngước mắt lên, lập tức bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Dưới hàng lông mi dày và mảnh như lông quạ, đôi mắt ấm áp phát sáng: “Nếu hiện tại không yêu thích người con gái nào, cũng không có xu hướng đặc biệt, vậy chúng ta thử xem sao.
Nếu không thử thì làm sao biết được chúng ta không phù hợp sống hết quãng đời còn lại với nhau?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...