“Chẳng phải cuối cùng anh cũng biết rồi à, cần gì em phải nói? Lúc đó anh chỉ lo tức giận, còn có thể chịu nghe em giải thích sao?”
Giọng Tỏa Tâm lãnh đạm làm Vương tổng tại thượng thấy có lỗi quá, kỳ này vợ giận thật rồi! Tất cả cũng chỉ do hắn quá yêu cô còn gì!
Nhưng dù sao thì bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, hắn đành chuyển qua dỗ dành phu nhân:
“Được, là anh sai! Kể từ giờ, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa! Dù là bất cứ chuyện gì, dù cho ai có nói ra sao, anh tuyệt đối chỉ nghe từ chính miệng em thôi!”
Cơn giận trong lòng Tỏa Tâm nguôi được vài phần, tiếp đến được Đình Mặc đẩy nhẹ ra, đôi mắt vốn lạnh lẽo ngay bây giờ trở nên ân cần:
“Anh sẽ cho vệ sĩ lái xe riêng đưa đón hai mẹ con em, để em an tâm và không cần phiền hà đến ai nữa.
Cũng tiện thể để anh biết rõ tình hình của hai người thế nào.” Hắn hôn lên trán cô, tự ý quyết định luôn: “Cứ như vậy nhé!”
Chuông điện thoại reo, Đình Mặc bắt máy:
“Alo mẹ, có chuyện gì không ạ? Diệp Diệp bị làm sao...? Con biết rồi, con sẽ ghé qua biệt thự một chuyến.”
Dõi theo bóng dáng chồng vào trong xe hơi rồi lái xe đi nhanh, Tỏa Tâm khẽ chớp mắt, lại chẳng rõ Vương Diệp như thế nào mà mẹ chồng lại gọi điện cho hắn.
Trước đây còn sống chung ở Vương gia, cô vốn đã để tâm mối quan hệ thân thiết giữa họ, bởi vì là anh em nuôi nên mới đáng lo ngại!
Tiếp, thấy Vương Đình Mặc dọn ra riêng thì cô cũng yên lòng hơn, nhưng xem ra cô chủ ấy vẫn rất thích bám lấy hắn...
Tại Vương gia, nhác thấy con trai bước vào nhà, bà Đào mừng rỡ chạy đến:
“Đình Mặc, con chịu về rồi! Con lên phòng thăm Diệp Diệp đi, khéo nó chẳng thiết sống nữa đấy! Thật là, sao lại làm chuyện dại dột thế!”
Vương Đình Mặc bước nhanh lên lầu, đến trước phòng Vương Diệp, mất vài giây sau mới đẩy cửa đi vào.
Trên giường, em gái nuôi đang nằm nhắm mắt vẻ như vừa mới ngủ, khuôn mặt xinh xắn luôn trang điểm lộng lẫy giờ đây xanh xao nhợt nhạt.
Hắn tiến đến cạnh giường, tia nhìn lập tức bị cuốn lấy bởi cổ tay trái đang băng trắng.
Lý do bà Đào sốt sắng gọi cho con trai là bởi Vương Diệp vừa cắt cổ tay tự sát!
Vốn tưởng Vương Diệp đang ăn năn hối lỗi, nào ngờ lại hành động khờ dại, may là giúp việc phát hiện kịp thời nếu không thì hẳn là Vương gia xảy ra chuyện lớn rồi!
Đình Mặc ngồi xuống ghế, dẫu rất khẽ ấy vậy vẫn đánh thức em gái.
Mở mắt ra thấy hắn, Vương Diệp đang mệt mỏi bơ phờ liền nở nụ cười tươi tắn:
“Anh! Cuối cùng anh cũng chịu về thăm em rồi.”
“Nghe mẹ báo em cắt cổ tay tự tử, việc nghiêm trọng như vậy, anh có thể không về ư? Nói anh nghe, tại sao em nghĩ quẩn như thế?”
Trông nét mặt nghiêm túc của Đình Mặc, cô chủ này rơi lệ, giọng hơi nghẹn:
“Vì em ghét bỏ chính bản thân mình! Từ trước tới giờ, em không phải kẻ thủ đoạn mưu mô nhưng vì mù quáng khiến em làm ra những chuyện hại người khác, thậm chí cả một đứa bé! Anh Mặc, anh mắng em đúng lắm! Em tự thấy sợ hãi chính mình!”
Chẳng rõ cảm xúc ở đâu tuôn trào, Vương Diệp nói một câu, kéo theo đó là từng dòng nước mắt dễ dàng rơi xuống ướt đẫm cằm.
Người ta nói, đàn ông dù lạnh lùng sắt đá tới đâu, nhưng hễ đứng trước nước mắt của phái nữ thì liền dễ lay động.
Huống chi Đình Mặc cùng Vương Diệp lớn lên bên nhau nhiều năm, trông cảnh em gái khóc lóc thê thảm, chính miệng bảo ghê sợ bản thân, khiến hắn trở nên mềm lòng.
“Có thật là em đã hối lỗi?”
“Em không dám cầu xin anh tha thứ, chỉ mong anh đừng ghét bỏ em! Tự em cũng suy nghĩ rất nhiều, từ nay em không bước ra khỏi Vương gia nữa, ở lại đây săn sóc cho mẹ! Còn hai chúng ta vẫn sẽ là anh em tốt như trước.”
“Nghĩa là, em cũng sẽ từ bỏ tình cảm dành cho anh?”
“Từ cõi chết trở về, em nhận ra bản thân mình mới là quan trọng nhất! Còn thứ tình yêu tuyệt vọng, chẳng hề có ý nghĩa gì cả!”
Cách đấy vài ngày trông Vương Diệp còn cố chấp tới mất lý trí, một hai đòi Vương Đình Mặc yêu mình, thế mà hiện tại lại có thể tỉnh ngộ ra rồi.
Mau chóng gật đầu, hắn hạ giọng nhẹ nhàng hơn:
“Diệp Diệp, em đã thực sự trưởng thành.”
Vươn tay đến lau nước mắt cho em gái, hắn thấy cô mỉm cười thanh thản.
“Thế, anh sẽ về lại đây chứ?”
Cho dù Vương Diệp hối hận thì Đình Mặc vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận về chuyện mà cô gây ra cho Bánh Bao ngày hôm ấy, chậm rãi đứng dậy:
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nghĩ quẩn nữa.
Anh thấy mình vẫn nên ra ngoài sống một thời gian sẽ tốt hơn cho hai chúng ta.”
Đình Mặc rời khỏi phòng, nụ cười giả vờ lập tức biến mất, Vương Diệp lấy lại bộ mặt gian xảo, nhếch mép cười khi nhìn xuống cổ tay băng trắng.
Bị anh trai thẳng thừng từ bỏ, thậm chí còn rời khỏi Vương gia, khiến cô vô cùng đau lòng! Cô làm tất cả những chuyện xấu xa, cũng chỉ vì muốn níu kéo trái tim Vương Đình Mặc!
Sao cô có thể dễ dàng buông bỏ người đàn ông quan trọng nhất đó?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta mạo hiểm cắt cổ tay vờ tự sát, hiển nhiên phải canh lúc giúp việc lên phòng mình dọn dẹp để còn kịp thời cứu sống chứ!
Quả nhiên Vương Diệp nghĩ rất đúng, rằng Đình Mặc dù bề ngoài tuyệt tình nhưng thực sự sâu thẳm trong lòng vẫn còn chút tình cảm bao năm với cô!
Xem như việc tự làm đau mình không uổng phí khi cô đã có lại sự quan tâm từ phía hắn.
Dẫu vẫn chưa thuyết phục được anh trai trở về biệt thự, nhưng ít nhất hắn cũng hứa sẽ đến thăm cô! Chỉ cần còn một cơ hội mong manh thôi, cô vẫn quyết đấu với Triệu Tỏa Tâm tới cùng! Tiếp theo, cô lấy di động ra gọi...
Chẳng quá lâu, Cao Việt Bân đã có mặt tại đây sau khi nhận điện thoại từ Vương Diệp.
Biết chuyện cô liều mạng cắt cổ tay tự tử, anh chàng lo lắng:
“Sao em làm chuyện khờ dại thế? Chỉ vì cãi nhau với Vương Đình Mặc mà làm tới như vậy ư? Đúng là hồ đồ!”
Đoán, bà Đào chẳng hề nói gì về mấy cái chuyện tày trời mà con gái nuôi làm ra, cho nên Cao thiếu chưa rõ sự tình, chỉ biết đơn giản rằng hai anh em họ cãi nhau thôi.
Vương Diệp thầm nghĩ, giả sử Việt Bân mà biết ra sự thật thì sẽ thấy cái việc cô cắt cổ tay hòng lấy sự thương xót từ Đình Mặc thì chẳng có gì gọi là hồ đồ cả!
“Chuyện của em, anh đừng quản vào! Em gọi anh tới chỉ muốn hỏi rõ một điều: Cao Việt Bân, anh yêu Triệu Tỏa Tâm à?”
Ngạc nhiên vì Vương Diệp chuyển đề tài nhanh chóng, Việt Bân hỏi lại:
“Em hỏi để làm gì?”
Vương Diệp cười nhạt nhẽo:
“Lần ở nhà hàng, chẳng phải chính anh ở trước mặt ba mẹ mình khẳng định yêu Triệu Tỏa Tâm còn gì! Buồn cười thật, anh thích em, bên cạnh em gần 10 năm, chỉ vì một lần chị ta đưa anh về nhà khi say mà anh đã yêu rồi!”
“Em bảo anh đừng quản chuyện em, thế em quản chuyện anh làm gì?”
Bấy giờ Vương Diệp xuống giường bước đến chỗ Việt Bân, nhoẻn miệng cười:
“Anh quên rồi à, năm đó chẳng phải anh đã vì em mà chấp nhận bước lên chung một con thuyền ư? Chuyện đời có ngờ đâu, anh lại quay sang yêu Triệu Tỏa Tâm cơ chứ!"
Tức thì Cao Việt Bân liếc nhẹ con ngươi sẫm màu sang khuôn mặt xinh xắn mà quỷ quyệt của Vương Diệp, bàn tay siết chặt lại, thầm trách bản thân năm đó mù quáng.
“Rốt cuộc thì em muốn gì đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...