Vòng hai cánh tay săn chắc để nhấc đôi chân thon dài đó lên quấn quanh hông mình, Đình Mặc cứ thế xâm chiếm Triệu Tỏa Tâm từng đợt, lại từng đợt mạnh mẽ.
Lưng cô cà nhẹ vào tấm cửa theo từng cú thúc đẩy từ hắn, cả thân thể liền rũ xuống vô lực, chỉ sợ bên ngoài có người tình cờ đi ngang qua không khỏi nghe thấy âm thanh ‘bạch bạch’ phát ra đầy ngượng ngùng!
“Đừng! Vương tổng, đã nói anh mau dừng lại...”
Nghe Tỏa Tâm yếu đuối yêu cầu, hai cánh tay mảnh khảnh sớm đã bấu chặt lấy bờ vai cứng cáp của người chồng quyền thế, Đình Mặc hô hấp gấp gáp, hỏi rằng:
“Em nói xem Triệu Tỏa Tâm, đêm đó em và Cao Việt Bân, rốt cuộc đã làm những chuyện gì? Nhất định không phải như thế này chứ?”
Cuống họng hắn nghe gầm gừ, ghen tuông phẫn nộ, khiến cô thêm phần oan ức:
“Việt Bân không làm giống như anh...!Ưm...!Ưm...”
Tỏa Tâm chỉ đề cập hai người họ trong sạch chẳng hề làm ra loại chuyện này.
Thế nhưng Đình Mặc nghe ra lại hiểu lầm, nghĩ rằng cô ám chỉ Cao thiếu ‘làm tình’ tốt hơn rất nhiều, bèn trong lòng phát hỏa cao ngút để rồi bên dưới hung hãn tiến vào tận cùng khiến đóa hoa mẫn cảm lập tức run rẩy, tuôn trào từng dòng dịch ấm!
“Ưm...!Ah...!Ah!” Luồng khoái cảm lan truyền lên tận não, kéo dọc xuống tới đầu ngón chân co lại, Tỏa Tâm chịu hết nổi càng cong chân siết chặt, cơ hồ toàn thân mềm nhũn liền dựa vào trong vòm ngực rộng của hắn để làm điểm tựa!
Lắng nghe tiếng thở hổn hển của Tỏa Tâm trong lòng mình, cơn giận dữ càng khiến sự chiếm hữu tăng cao, Đình Mặc tự hỏi liệu đêm qua cô có bày ra dáng vẻ yêu kiều này ở trước mặt Cao Việt Bân!
Tức thì hắn bế chặt cô lên, tư thế đứng dựa cửa thật khó chịu phiền phức, liền tiến thẳng vào trong phòng ngủ!
Căn phòng lộng lẫy xa hoa, chùm đèn pha lê trên cao, nơi này có cửa kính lớn nhìn ra ngoài trời đêm buông dần cùng cơn mưa nặng hạt.
Vương Đình Mặc mau chóng đem Triệu Tỏa Tâm lên chiếc giường Super King size, lột bỏ sạch sẽ những lớp vải còn sót lại trên người cô, đê mê ngắm nhìn.
Hắn hôn cô tới nghiện, từng ngón tay thô ráp dịu dàng ve vuốt cô, theo sau đó đến lượt chính hắn cũng khỏa thân theo.
Mưa đêm rền rĩ làm không khí lạnh ngập tràn, duy hai thân thể trần truồng dính chặt vào nhau lúc này trở nên nóng rẫy, mồ hôi bịn rịn trên từng mảng da thịt.
Tỏa Tâm chẳng rõ mình đã bị Đình Mặc hôn tới bao lâu rồi, bản thân ai oán trách vì sao ông trời sinh ra phụ nữ lại yếu đuối, bị động so với đàn ông?
Để bây giờ cô chỉ có thể bất lực nằm bên dưới hắn, bị cưỡng ép tới không thoát nổi!
Lúc Tỏa Tâm giơ hai cánh tay chống cự, rất nhanh bị Đình Mặc cầm giữ đưa lên qua đầu, còn dùng dây cà vạt mà trói lấy! Dây trói không quá chặt nhưng đủ để cô chấp nhận phục tùng!
Trong tư thế bị trói tới xấu hổ, thân thể nõn nà của cô đều phơi bày sạch sẽ, lần lượt bị hắn vần vũ điên cuồng, chính là không sót chỗ nào!
Hắn mải miết thưởng thức cánh môi anh đào lem luốc vệt son đỏ, xuống đến cổ và xương quai xanh, lên hai đỉnh đồi nhấp nhô xinh đẹp mê người, lướt dần tới bụng nhẵn mịn, qua rốn.
Ngay cả hai chân cô đang quẫy nhẹ, cũng bị môi hắn lưu lại dấu hôn ở trên đùi.
Hắn đang tỉ mỉ ‘ăn’ sạch cô, ở mọi ngóc ngách chẳng chừa lại, như thể muốn xóa đi mọi sự đụng chạm của gã đàn ông khác trên tấm thân này!
“Vương tổng, thực sự xin anh...”
Đình Mặc dù cuồng giận nhưng chưa quá bạo liệt, đều hết sức ôn nhu mơn trớn thế sao Tỏa Tâm lại khóc lóc cầu xin, làm hắn trong cơn say tình đành hạ giọng:
“Bao lâu rồi em không gọi tên anh, lại cứ dễ dàng gọi tên Cao Việt Bân? Có biết rằng anh rất ghen tị? Có biết anh nhớ em tới dường nào, khao khát nhiều ra sao?”
Đình Mặc tựa vầng trán đẫm mồ hôi lên vầng trán lạnh căm của Tỏa Tâm, đôi tay ghìm chặt lấy cặp đùi thon thả dang rộng qua hai bên, triền miên ra vào nơi tư mật vô cùng cực lực gắt gao!
Cô ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, rõ ràng thân thể mẫn cảm đang đón nhận khoái lạc, nhưng vì bị hắn cưỡng bách thế này mà đâm ra ủy khuất.
Mỗi lần cô nức nở lại khiến bên trong đóa hoa chật kín càng thêm co rút, khiến hắn trở nên điên cuồng khát cầu, muốn cô nuốt chửng hắn!
Hổn hển nằm dưới thân hắn, cô trong dáng vẻ gợi cảm mê hoặc, mái tóc đen nhánh đẫm mồ hôi bung xõa, mỗi nơi trên da thịt đều đầy dấu hôn.
Hắn căn bản thần trí mê muội rồi, chẳng rõ đã bao lâu không cùng cô ân ái, mới nhận ra mình say mê thân thể tuyệt mỹ này cỡ nào! Hắn tiếp tục vục mặt vào ngực cô đang phập phồng.
Cố vùi mặt vào hai cánh tay bị trói giữ bởi dây cà vạt, Tỏa Tâm nghẹn ngào:
“Tại sao...!anh luôn vũ nhục, bức ép tôi như thế?”
Đang hăng hái chiếm đoạt, Vương tổng tại thượng tức khắc chậm lại vài nhịp, nghe câu hỏi xót xa kia liền đẩy nhẹ cánh tay Tỏa Tâm ra, để nhìn rõ gương mặt kiều diễm đẫm lệ đó.
Cô thật biết cách khiến người ta dao động, chẳng nỡ ức hiếp.
“Thế còn em, tại sao cứ luôn khiến Vương Đình Mặc này phát điên tới như vậy? Chẳng phải em nói đã yêu anh từ rất lâu ư, cớ gì cứ đẩy anh ra xa?”
“Vì anh không yêu tôi...” Tỏa Tâm trào nước mắt, kìm nén rên rỉ, âm thanh phát ra càng nhỏ nhẹ: “Bây giờ cũng giống như đêm đó, anh đang say sẽ lại nhìn tôi thành chị Nhã! Là anh tàn nhẫn với tôi...”
Trái tim nhói đau, Vương Đình Mặc bấy giờ đã nghe rõ từng lời sâu thẳm trong lòng Triệu Tỏa Tâm.
Cô từng trách hắn vô ý bỏ rơi Triệu Linh, nhưng về sau thấy hắn săn sóc bù đắp cho con, lại thêm phần con gái đòi ba, cô mới tạm thời gác chuyện bắt cóc ngày hôm đó sang một bên!
Nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận dẫu cho Đình Mặc luôn bên cạnh, giúp đỡ làm điểm tựa cho cô!
Tất cả cũng bởi vì tổn thương vào đêm đó, khi hắn ***** *** cô ở trên bàn, miệng thốt lên lời lẽ độc ác chỉ xem cô là thế thân của Triệu Thanh Nhã! Hóa ra, vết thương lòng kia ám ảnh cô tới dường này.
“Anh bây giờ không hề say.” Sau cùng, hắn cũng cất tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...