Dù gì cũng làm bà chủ, Tỏa Tâm nghĩ nên tiễn ba người Cao gia ra ngoài cửa.
Dõi theo bóng dáng cô cất bước, Đình Mặc thầm nghĩ Cao Việt Bân ban nãy chỉ đề cập tới ba mẹ mình, còn bản thân anh thì chẳng hề rút lại lời bày tỏ kia, càng chứng minh rằng anh ta thực sự động tâm với vợ hắn rồi!
Xe hơi chạy đến gần, ông bà Cao sắp lên xe thì Triệu Tỏa Tâm lịch sự nói:
“Lần tới, hi vọng ông bà sẽ lại đến đây ăn cơm.”
Hai vị trưởng bối cười xòa, Vương phu nhân quá lời rồi, nếu có dịp sẽ đến nữa!
Tỏa Tâm cố ý nhìn qua Việt Bân, vẻ như đang rối lòng hay sao mà anh chàng lẩn tránh ánh mắt cô, mau chóng vào trong xe cùng ba mẹ.
Phát ra luồng khí nhẹ hẫng, Tỏa Tâm quay người định bước thì bất ngờ chạm phải Vương Đình Mặc.
Hắn ra tận đây lúc nào vậy?.
Truyện Mạt Thế
Chẳng để cô kịp hỏi, hắn đã vươn tay tới kéo cô vào trong lòng.
Hành động có hơi ép uổng nhưng không quá mạnh bạo, tránh làm cô đau.
“Này, anh làm gì thế? Chúng ta đang ở trước cửa nhà hàng...” Tỏa Tâm hiển nhiên phản kháng, muốn đẩy thân thể cao lớn đó ra nhưng cảm giác như bị nuốt chửng, càng chôn sâu vào trong lòng hắn hơn.
“Nếu em để anh ôm một lát thì sẽ qua nhanh, còn ngược lại thì anh cứ ôm em thật chặt và đứng mãi ở đây đấy, em tự lựa chọn đi.”
Giọng trầm thấp, mang vẻ nài nỉ hơn là ra lệnh, Vương Đình Mặc khiến Tỏa Tâm nhận thấy sự khác thường.
Vòng tay ôm cô run nhẹ, hắn đang...!sợ hãi ư?
Biết mình chống đối đều vô ích, thôi thì nghe theo lời hắn nói cứ ôm một lát vậy, cô không muốn bị người đàn ông quyền thế này giữ mãi ở trước cửa nhà hàng đâu!
Ngẫm lại, vừa nãy hắn ở trước nhiều người, lần thứ hai, chính miệng nói Tỏa Tâm là vợ mình khiến cô thoáng dao động.
Vương tổng cao lãnh như hắn, chưa từng bày ra dáng vẻ sốt ruột dường này, cứ như thể cô sắp bị cướp mất tới nơi!
Tỏa Tâm chịu để yên rồi, Đình Mặc vòng tay chặt hơn nữa, tranh thủ vài giây thư thái nhẹ nhõm hiếm hoi.
Đúng như cô cảm nhận, hắn đã trở nên sợ hãi đôi chút.
Vừa rồi nếu như hắn không xuất hiện, liệu nghe Cao Việt Bân bộc lộ tình cảm thì cô sẽ phản ứng ra sao, câu trả lời từ cô sẽ là gì...? Lòng hắn hiện tại, rối như tơ vò.
Sao đối với cô, hắn bộc phát sự chiếm hữu nhiều tới vậy?
Từ bên trong nhìn ra ngoài cửa sổ kính, Vương Diệp mắt long sòng sọc và cắn môi dưới bởi bắt gặp cái cảnh ôm ôm ấp ấp thân mật ngay trước cửa nhà hàng.
Đêm qua Vương Đình Mặc phũ phàng đẩy cô ra, nay chẳng chút kiêng dè ở nơi công cộng kẻ qua người lại mà ôm lấy Triệu Tỏa Tâm không buông! Thật phát điên mà!
Tâm tình bị dồn ép khiến cô chủ Vương rút điện thoại ra, vẫn còn nhớ hạ giọng thật nhỏ:
“Anh còn nhớ tôi chứ? Lần này có việc muốn thuê anh làm đây.”
Trong khi Vương Diệp chuẩn bị một mưu kế mới thì ở bên ngoài Tỏa Tâm nghĩ cũng nên kết thúc cái màn thân mật này, bấy giờ mới đẩy nhẹ Vương Đình Mặc ra:
“Được rồi Vương tổng, anh mau về tổng công ty hoặc đưa mẹ về nhà đi.”
Sự lạnh lùng từ Tỏa Tâm khiến Đình Mặc mang chút hụt hẫng.
Cô đã bỏ đi vào trong nhà hàng mà anh cứ còn đứng đấy, hai cánh tay lơ lửng giữa không trung trở nên thừa thãi.
Cô đối với hắn, quả thật vẫn rất lãnh đạm xa cách, giống như trước đây hắn từng cư xử với cô vậy! Hắn nhắm mắt, trái tim nhói lên từng hồi...
Tối hôm ấy, hai mẹ con Triệu Tỏa Tâm cùng bà Quách về đến căn hộ cao cấp.
Bánh Bao được mẹ tắm rửa, mặc quần áo ngủ, leo tót lên giường.
Tỏa Tâm vừa chơi đùa vừa ru con ngủ, sau đó đề cập đến một chuyện: đi học! Cũng đã hơn 5 tuổi rồi, con bé nên tới trường thôi.
Cô mỉm cười âu yếm với Bánh Bao:
“Mẹ sẽ mua đồng phục, cặp sách, đồ chơi đầy đủ cho con, chẳng thiếu thứ gì.”
Bánh Bao hớn hở gật đầu, tiếp theo tự dưng nói: “Con còn muốn một thứ ạ.”
“Là gì vậy, chỉ cần con muốn mẹ đều mua hết.”
“Con muốn có ba!”
Bất ngờ trước điều này, Tỏa Tâm chăm chú nhìn cô con gái nhỏ, nhẹ nhàng hỏi:
“Chẳng phải bao năm qua đều chỉ có mẹ con mình và bà ngoại nuôi thôi ư, sao đột nhiên con lại đòi có ba? Một mình mẹ vẫn yêu thương, chăm lo cho con đầy đủ.”
Bánh Bao xụ mặt, trông hết sức buồn bã:
“Ngày nào ở nhà hàng, con cũng nhìn thấy mấy bạn giống con đều được ba và mẹ dẫn đi ăn.
Có lần một bạn hỏi con, ‘ba làm nghề gì?’, con lắc đầu hổng biết! Bạn ấy cười con, nói con không có ba.”
Tỏa Tâm bất động khi lắng nghe từng lời tâm sự buồn bã đó, lại không biết con đang phải trải qua sự thiếu thốn về một mái ấm gia đình!
Cô nghĩ tới Vương Đình Mặc, rõ ràng con gái có người ba quyền thế, nhưng vì cô với hắn không thể sống gần nhau.
Tất cả nguyên nhân cũng bởi vì vụ bắt cóc lần ấy, hắn khiến cô thất vọng...
“Mẹ ơi, mẹ cho con gặp ba nhiều hơn nữa nha mẹ! Ba mua cho con gấu bông, cũng rất thương con, và con sẽ không bị nói không có ba!”
Nghe Bánh Bao nài nỉ, Tỏa Tâm liền vuốt tóc con, cười: “Khuya rồi, ngủ đi con.”
Tắt đèn, người mẹ trẻ nhìn con gái ngủ say, lồng ngực cứ đau đáu nặng nề, tiếp theo liền ra khỏi phòng.
Cô bắt gặp bà Quách đứng bên ngoài, thở dài bảo:
“Vương tổng cứ xuất hiện trước mặt Bánh Bao như thế thì con bé rồi sẽ đòi ba thôi.
Mẹ chồng con nói đúng đấy, đứa trẻ nào cũng cần một gia đình đầy đủ ba mẹ.”
“Cũng đâu hẳn trường hợp nào cũng thế ạ...”
“Tất nhiên nếu ba mẹ bạo hành hoặc hết yêu nhau thì không nói làm gì, đằng này rõ ràng con và Vương tổng vẫn còn tình cảm.
Vụ bắt cóc hôm ấy, đâu hoàn toàn là lỗi ở Vương tổng, chưa kể ngài ấy cũng hối hận nên muốn bù đắp cho Bánh Bao còn gì.
Sao con không cho người ta cơ hội, và để con gái mình có đầy đủ ba mẹ?”
Dõi theo bóng dáng bà Quách xuống phòng bếp, Tỏa Tâm chỉ biết yên lặng thở ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...