Đây vốn dĩ là phòng trống, mọi khi chẳng mấy ai ra vào, tại sao Vương Đình Mặc muốn gặp nhau ở đây? Tỏa Tâm bước vào phòng nhìn xung quanh, liền gọi: “Vương tổng, tôi đến rồi! Anh ở đâu vậy?”
“Tôi ở đây.”
Tỏa Tâm nhìn về nơi âm thanh vừa truyền tới, thấy Vương Đình Mặc trong bộ Âu phục đen, bảnh bao uy quyền, đứng ở giữa căn phòng tự lúc nào.
Điều kỳ lạ là, bên cạnh hắn xuất hiện một tấm gương lớn!
Nghe Vương tổng bảo bước lại đây, Tỏa Tâm túm nhẹ váy cưới, đến chỗ hắn.
Hắn đẩy nhẹ người vợ mới cưới lên trước gương, hỏi:
“Hôm nay, cô có biết mình rất xinh đẹp không?”
“Chắc anh chỉ khen cho vui thôi nhỉ.”
“Tôi nói thật, cô rất đẹp! Tới nỗi, khi nhìn cô xuất hiện trong chiếc váy cưới này, tôi đã tự hỏi rằng: Nếu Triệu Thanh Nhã mặc nó thì sẽ còn đẹp tới đâu nữa?”
“Vương tổng, tôi nghĩ anh uống say rồi, có gì chúng ta ra ngoài nói...”
Tỏa Tâm ngưng bặt khi Đình Mặc siết chặt hai đầu vai mình tới đau, lắc đầu bảo:
“Cứ ở đây đi, dù gì căn phòng này về sau, cô sẽ còn đến thường xuyên.”
Dứt lời, Vương tổng cao cao tại thượng chẳng chút nương tình cầm lấy cổ váy cưới mà xé toạc xuống!
Quá bất ngờ, tới mức Triệu Tỏa Tâm chỉ biết đứng nhìn trân trối vào trong gương, hình ảnh phản chiếu là chiếc váy cưới màu trắng thiết kế tinh xảo, lộng lẫy đang bị đôi tay phẫn nộ của người chồng quyền thế xé tan nát, loáng cái từng mảnh vải vụn đã rơi xuống dưới đôi giày cao gót của cô!
“Thế này, trông cô còn đẹp hơn nhiều.”
Điệu cười lạnh tới gai người, mỉa mai cay nghiệt từ phía Vương Đình Mặc bấy giờ mới khiến Tỏa Tâm bừng tỉnh, hốt hoảng trước cảnh mình chỉ còn mỗi bộ đồ lót, lập tức co người lại dùng hai cánh tay che lấy thân thể!
Cô tự hỏi, rốt cuộc vì sao hắn làm tới mức này, vũ nhục cô ngay trong chính lễ cưới mới hả dạ?
“Nhìn cho kỹ vào, Triệu Tỏa Tâm!” Đình Mặc đẩy khuôn mặt tái nhợt của cô dâu lên, ép cô nhìn vào gương: “Cô nghĩ rằng tôi chỉ sai bảo, khó dễ cô bằng mấy việc vặt vãnh thôi ư? Tôi chính là muốn cô biết rõ, cô tuyệt đối không thể trở thành Triệu Thanh Nhã, thậm chí cả thế thân cũng không xứng!”
“Đây là điều anh mong đợi từ lâu rồi sao?” Giọng cô khô khốc.
“Đúng! Tôi phải khiến cô sống trong tội lỗi, sống trong nhục nhã, để bù đắp cho việc Thanh Nhã vì cô mà chết! Nếu không cam tâm, cô cứ việc bỏ trốn, nhưng tôi nhắc cô nhớ còn bản án ba năm tù, và cả tương lai của đứa con gái bé bỏng của cô.”
Tỏa Tâm rơi nước mắt, Đình Mặc buông cô ra.
Hắn bỏ đi, cô ngồi chết lặng.
Ngay trong lễ cưới của chính mình!
*****
Sau lễ kết hôn được vài ngày, mới sáng sớm Triệu Tỏa Tâm đã bị gọi dậy.
Vừa bước ra ngoài, cô đã thấy Vương Diệp đứng trước cửa phòng với dáng vẻ sốt ruột.
Hôm nay cô chủ ấy mặc váy thể thao xinh xắn lắm, tóc búi cao và đội nón lưỡi trai nửa đầu, hướng ánh mắt khó chịu vào Tỏa Tâm:
“Người hầu như chị tự biết dậy sớm đi chứ, còn phải đợi chủ nhân gọi à?”
“Lần sau tôi sẽ chú ý, cô cần tôi làm gì sao?”
“Hôm nay chủ nhật, hiếm khi anh Mặc nghỉ ngơi nên chúng tôi sẽ đi đánh golf.
Cho nên chị mau đi theo chúng tôi để còn đem đồ đạc nữa.”
Tỏa Tâm theo Vương Diệp xuống dưới nhà, không chỉ Vương Đình Mặc mà có cả Cao Việt Bân nữa! Nhác thấy Tỏa Tâm, anh chàng thiếu gia đã chào:
“Từ ngày đám cưới tới giờ mới gặp lại Vương phu nhân đấy.”
“Ấy anh Bân, em đã bảo anh đừng có gọi người hầu như chị ta là phu nhân chứ.”
“Vậy có được không, Vương tổng? Dù gì cô ấy cũng là vợ anh mà.”
Tỏa Tâm quan sát Vương Đình Mặc trong bộ quần áo đánh golf nam thuộc hàng hiệu, thân hình cao lớn vạm vỡ nhìn vẫn rất phong độ chẳng thua gì khi hắn mặc đồ vest, khẽ liếc nhìn cô vài giây, rồi đeo kính mát đen vào mà chẳng có lấy một câu đáp lời Cao thiếu.
Tỏa Tâm biết hắn coi thường mình, nghĩ cô ham cái danh xưng Vương phu nhân, liền nói với Việt Bân:
“Cao thiếu cứ gọi tôi là Tỏa Tâm được rồi.”
Phát chán với chủ đề này, Vương Diệp không để Cao thiếu kịp nói thêm đã quàng tay anh cùng với Vương Đình Mặc, cất tiếng giục, chúng ta mau đi đánh golf nào!
Khi hai chàng trai lên xe jeep điện, Vương Diệp nhìn Tỏa Tâm chuẩn bị leo lên thì mau chóng ngăn lại, hất mặt về phía mấy túi đựng gậy golf, giọng rõ ràng:
“Ai cho chị lên xe ngồi vậy? Chị đem theo túi gậy golf và chạy bộ theo xe!”
“Diệp Diệp, túi gậy golf không nhẹ đâu, còn để cô ấy chạy theo xe ư?” Việt Bân nhăn mặt, lần nữa đảo mắt sang Đình Mặc: “Anh cũng nói gì đi chứ?”
“Cứ theo ý Diệp Diệp được rồi.
Nào, đi thôi!”
Anh trai nuôi yêu quý hoàn toàn đứng về phe mình, Vương Diệp vui sướng liếc Tỏa Tâm, tiếp theo nhảy phóc lên xe jeep ngồi cạnh hắn.
Vương Đình Mặc yêu cầu vệ sĩ lái xe đi, để lại Tỏa Tâm chẳng còn cách nào khác ngoài việc vác mấy túi golf nặng nề lên vai, chạy theo phía sau!
Khuôn viên của Vương gia rộng lớn, hiển nhiên có hẳn khu đánh golf.
Xe jeep chạy khá nhanh, Tỏa Tâm đuổi theo muốn hụt hơi.
Trên xe, ba người nọ nói chuyện vui vẻ.
Ban đầu Cao thiếu còn ái ngại nhìn Tỏa Tâm ở phía sau nhưng rất nhanh bị Vương Diệp lôi kéo vào cuộc đối thoại thú vị.
Về phần Đình Mặc, thỉnh thoảng hắn nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát cái cảnh Tỏa Tâm vừa vác túi gậy vừa túm váy, chật vật chạy theo xe jeep.
Hắn nhếch mép, tính ra em gái nuôi không chỉ xinh xắn mà cũng rất biết cách hành hạ người khác!
Xe jeep điện dừng lại, Tỏa Tâm cảm tạ trời phật, mồ hôi tuôn ra ướt cả lưng váy rồi.
Vừa xuống xe, Vương Diệp đã khoanh tay và đứng nhịp chân nhìn Tỏa Tâm vừa lê bước đến vừa thở nặng nhọc, lên tiếng hậm hực:
“Lâu lắc, nhanh lên nào!”
Tỏa Tâm đặt mấy túi gậy golf xuống, vệ sĩ mau chóng lấy gậy và bóng ra đưa cho chủ, tiếp theo thì buổi đánh golf vui vẻ diễn ra.
Vương Diệp không biết đánh golf lắm, cứ bảo Vương Đình Mặc chỉ dẫn cho mình, cả Cao thiếu cũng rất nhiệt tình đi nhặt bóng golf mỗi khi cô chủ trẻ đánh trượt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...