Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Ngô Song không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì liền tò mò hỏi: “Tiền bối, các người đến cùng là muốn tìm cái gì a? Thứ ta muốn tìm chỉ là đồ cổ thôi, hình như đồ hai người tìm lại là đồ sống? Chẳng lẽ huyện Phượng Vĩ này còn có bảo vật khác sao? Ta ở đây lâu như vậy tại sao lại không biết chuyện này nhỉ.”

Thanh Nguyên Tử nghe cô nói như vậy không khỏi sững sờ, lập tức cười nói: “Thì ra nha đầu ngươi cũng không biết nơi này có bảo bối. Những vật chết kia thì có gì mà hiếm lạ? Xem ra ngươi bị sư phụ lây nhiễm rồi, còn nhỏ như vậy mà cũng thích đồ cổ.”

Sau khi nghe Ngô Song nói, Lục Hành liếc nhìn cô.

Ngô Song bị hắn nhìn có chút không thoải mái, tuy hắn không nói gì nhưng Ngô Song luôn cảm thấy ánh nhìn này của hắn hình như có chút thất vọng.

Hắn đang thất vọng cái gì vậy? Thất vọng vì cô có tu luyện mà không thể cảm nhận được ở đây có linh vật sao? Hay là thất vọng vì cô coi trọng đồ cổ?

Ngô Song đang suy đoán ánh mắt của Lục Hành thì Thanh Nguyên Tử lại nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tu luyện thiên địa huyền khí đáng ra nên cảm nhận được khí tức ở đây khác với chỗ bình thường mới đúng chứ? Ngươi không thấy ở đây có chút khác biệt nào sao?”

Ngô Song vừa nghe xong thầm nghĩ: Thì ra vị sư huynh mặt than kia đang thất vọng về khả năng cảm nhận nguyên khí của cô!

biến hóa mới đúng! Ngươi không cảm thấy không khí ở chỗ này so với những chỗ khác có điểm khác nhau sao?”

Cô có chút nghi hoặc, núi Phượng Vĩ này cô leo từ nhỏ đến giờ tại sao lại không cảm nhận được sự khác biệt chứ! Nếu nói ra thì chỉ một điểm, lên núi nóng hơn bình thường. Nhưng hiện tại là mùa hè nắng nóng oi bức là chuyện bình thường, không phải sao?

Ngô Song không thấy gì đặc biệt liền lắc đầu nói: “Tiền bối, vãn bối ngu dốt, không cảm nhận được điều gì cả?”

“Không sao chuyện này cũng không vội!”

Thanh Nguyên Tử thấy cô thắc mắc không hiểu, lắc đầu cười nói: “Tiểunha đầu, ta tính ra được ở chỗ này sẽ tìm được bảo bối, sau ba ngày nữa thì đến thành phố nhờ Tiểu Diệp Tử dẫn đến gặp sư phụ ngươi. Không ngờ đến đây thì gặp được ngươi, vậy mang ta đi gặp sư phụ ngươi trước đi! Tóm lại là bảo kia nằm ở chỗ này, sẽ không chạy đi chỗ khác, gặp sư phụ ngươi trước rồi nói chuyện này cũng không muộn.”


Ngô Song thấy ông không nói tiếp cũng ngại hỏi, lập tức dẫn họ đến gặp sư phụ mình.

Vì sư môn có khách quý đến thăm nên cô không thể mang Trần Hồng Vũ đi cùng được. Đến chân núi thì cô kêu Trần Hồng Vũ đưa Văn Tĩnh với Lương Mạt về nhà.

Trần Hồng Vũ có chút không vui, hắn khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ở riêng với Ngô Song! Nhưng thấy Ngô Song nói như vậy hắn cũng không thể không nghe, hắn cũng không dám đi quấy rầy bạn bè của Cát tiền bối cho nên không tình nguyện đi về.

Sau khi hắn đi, Ngô Song mang sư đồ Thanh Nguyên Tử lên núi gặp sư phụ.

Dọc đường đi, chỉ có Thanh Nguyên Tử không ngừng hỏi về Cát Trường Phong mấy năm nay như thế nào còn Lục Hành thì một chữ cũng không nói.

Ngô Song càng ngày càng cảm thấy vị sư huynh này rất dị. Chẳng lẽ ngại ngùng trước mặt người lạ? Nhưng vừa này nhìn mắt hắn, căn bản không giống như người yếu đuối, vậy thì tại sao lại không nói một câu nhỉ?

Trước sự nghi ngờ của Ngô Song, vị sư huynh này vẫn không một chút thay đổi, ngay cả chuyện kia khiến Thanh Nguyên Tử vui vẻ hắn cũng không có một chút cảm xúc nào. Không biết là hắn trời sinh mặt than hay tâm lí có vấn đề?

Ba người đều tu luyện nên bước chân cũng rất nhanh, không bao lâu đã đến tiểu viện của Cát Trường Phong.

Bọn họ chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Cát Trường Phong cười nói ha ha: “Haha, thì ra là lão đầu tới, khó trách ta tính không ra vị khách quý này là ai. Nhưng ngươi tới sớm hơn một chút, đồ nhi ta tính ba ngày sau ngươi mới tới nha!”

Thanh Nguyên Tử nghe Cát Trường Phong nói như vậy, cũng thoải mái cười nói: “Haha, Cát lão đầu, ta cũng muốn đến tìm ngươi sớm hơn. Ngươi đi lung tung làm ta tìm ngươi rất khổ sở a!”

Hai vị lão nhân gặp mặt, ôm quyền cười nói vui vẻ, kinh hỉ không cần dùng lời cũng cảm nhận được.


Thanh Nguyên Tử nghỉ một chút, bỗng cả kinh nói: “Cát lão đầu, ngươi mới vừa nói, đồ nhi nhà ngươi tính ba ngày sau chúng ta mới đến sao? Chẳng lẽ do tiểu nha đầu này tính sao? Lợi hại lợi hại, ngươi lại có thể tính ra được lịch trình của lão đạo ta, thật không hổ danh là đệ tử Cát lão đầu!”

Thấy người khác khen đồ nhi nhà mình, Cát Trường Phong không khiêm tốn chút nào mà còn nói: “Đúng vậy, Song nhi trời sinh thông minh lanh lợi. Dù mới bái ta 8 năm nhưng trình độ của con bé đã cao hơn a một bậc! Hơn nữa lại còn tu luyện thiên địa nguyên khí cho nên tốc độ tu luyện rất nhanh. Lão đầu, năm đó ta thua ngươi nhưng đồ nhi này của ta không hẳn sẽ thua ngươi đâu!”

“A, Cát lão đầu, xem bộ dạng đắc ý của ngươi kìa! Giống như chỉ có ngươi mới có đồ đệ giỏi chắc!” Thanh Nguyên Tử vừa nhìn dáng vẻ đắc ý của Cát Trường Phong, lập tức ngoắc tay kêu Lục Hành đến.

Hắn chỉ vào Lục Hành giới thiệu với Cát Trường Phong: “Cát lão đầu, ngươi xem đồ đệ của ta thế nào? Đừng tưởng rằng chỉ có mình ngươi mới có đồ đệ tu luyện được thiên địa nguyên khí, đồ nhi của ta cũng không thua kém đâu! Hơn nữa Hành Nhi nhà ta đã tu luyện đến Ngũ thước chi cảnh, mạnh hơn nha đầu nhà ngươi một chút!”

Cát Trường Phong vừa rồi nhìn thấy Lục Hành đã sớm biết hắn là đồ đệ Thanh Nguyên Tử.

Tuy ông có tán hưởng hắn nhưng nghe lão đầu nói như vậy, Cát Trường Phong lắc đầu nói: “Không đúng, đồ nhi nhà ngươi làm sao mà so sánh với Song nhi nhà ta được? Tuy hắn mạnh hơn Song Nhi một bậc nhưng ngươi cũng không nghĩ đến chuyện đồ nhi nhà ngươi lớn hơn đồ nhi nhà ta rất nhiều nha? Song Nhi nhà ta mới mấy tuổi chứ? Hơn nữa, đồ nhi nhà ngươi có tâm bệnh, tương lai tiến cao giai sẽ gặp nhiều khó khăn, có chỗ nào so được với Song nhi nhà ra trời sinh linh thể chứ?”

Thanh Nguyên Tử còn muốn đấu cùng Cát Trường Phong về đồ đệ nhưng khi nghe ông nói như vậy, Thanh Nguyên Tử không thể so được nữa đành thở dài một hơi.

“Ai, Cát lão đầu ngươi nói không sai, Hành Nhi sớm đã tu luyện từ nhỏ lại lớn hơn nha đầu nhà ngươi, tiến cảnh cũng không không thể bằng.”

Thanh Nguyên Tử đầy mặt thương tiếc nhìn nhìn Lục Hành, lập tức nhìn Cát Trường Phong nói: “Cát lão đầu, lần này ta mang theo Hành Nhi xuống núi tìm ngươi, chính là muốn ngươi chữa bệnh cho hắn! Nếu ngươi thấy hắn có bệnh, không biết ngươi có thể trị bệnh này không?”

Ngô Song một bên nghe được liền kinh ngạc, cô không nghĩ hai sư đồ họ đến đây là muốn chữa bệnh cho Lục Hành! Nhưng tại sao cô lại không nhìn ra hắn bị bệnh gì nhỉ?


Xem ra, y thuật của cô còn kém xa so với sư phụ!

Ngô Song trong lòng tò mò, nhịn không được liền tưởng triệu hồi bí giấu ra nhìn một cái, nhưng cô lại lo lúc nữa cô sẽ bị Lục Hành bắt được thì thôi rồi. Cho nên mới im lặng nghe sư phụ nói.

Cát Trường Phong đã đoán được mục đích của bọn họ vì vậy khi nghe Thanh Nguyên Tử nói vậy, ông cũng không kinh ngạc, chỉ khẽ cau mày nói: “Bệnh này chỉ sợ khó trị. Thời gian ủ bệnh đã quá lâu rồi, nếu như 20 năm trước các ngươi đến tìm ta thì có lẽ ta có thể trị bệnh cho hắn. Nhưng đến bây giờ …. Các ngươi ở lại chỗ này một thời gian đi để ta nghĩ cách.”

Thanh Nguyên Tử nhìn Lục Hành lại thở dài một cái, đi theo Cát Trường Phong vào nhà.

Trong phòng, Đào Nhiên sớm đã pha trà xong.

Cát Trường Phong giới thiệu Đào Nhiên với sư đồ Thanh Nguyên Tuer, rồi kêu Đào Nhiên qua chào hỏi họ, sau cùng mới phân phó: “Song nhi, tạm thời hết chuyện của con rồi. Con cùng Đào Nhiên xuống núi chơi đi, nhớ chiều về nấu cơm là được. Hôm nay Thanh Nguyên đạo huynh đến thăm hỏi, ta phải hảo hảo tiếp đãi một chút!”

“Vâng, sư phụ.” Ngô Song hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là nghe lời đi ra ngoài.

Đi ra ngoài sân, Ngô Song với Đào Nhiên nhìn nhau đều cảm thấy rất tò mò.

Đào Nhiên mở miệng nói trước: “Ta nghe nói Thanh Nguyên tiền bối chính là chưởng môn phái Toàn Chân, trước nay vẫn luôn ở núi Chung Nam Sơn, không tự tay chỉ bảo đệ tử  nào cả. Nhưng lần này hắn mang theo một tục gia đệ tử tới cầu y thì vị Lục sư thúc kia nhất định có thân phận không đơn giản.”

Ngô Song cũng cảm thấy kỳ quái, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hắn rất cổ quái, hơn nữa bệnh của hắn nhất định còn cổ quái hơn. Nhưng vì sao sư phụ lại không nói cho chúng ta biết? Thật khiến người ta tò mò mà.”

“Hắc hắc, tiểu sư thúc cũng tò mò sao? Không bằng chúng ta đi nghe lén một chút?”

Đào Nhiên chớp chớp mắt, ánh mắt xa xăm liếc phòng xa xa nói: “Dù sao lúc chế thuốc sư tổ nhất định cần chúng ta giúp. Nếu chúng ta không biết bệnh thì làm sao lấy thuốc được?”

Ngô Song thấy hắn đã nghe lén lại còn lấy cớ quang minh chính đại mới sợ, không khỏi cười cười.


Mấy năm nay cô với Đào Nhiên ở cùng một chỗ, sớm đã rất ăn ý, một người đi phía Đông, một người đi phía Tây, sau cùng là lặng lẽ chạy tới núp dưới cửa sổ nghe lén…

Trong phòng Thanh Nguyên Tử đang tại nói chuyện: “… Đứa nhỏ này lúc ấy mới 4 tuổi, chính mắt nhìn thấy ba mẹ mình bị giết, từ đó liền thay đổi, chỉ cần ở đó hắn liền sợ hãi, cuồng bạo. Ông nội hắn tìm rất nhiều danh y mà vẫn không chữa được cho hắn nên cuối cùng đành phải giao cho ta...”

Ngô Song nghe xong không khỏi chấn động, thì ra thân thế của Lục Hành lại thảm như vậy, khó trách hắn chẳng bao giờ để ý đến người khác.

Còn nhỏ như vậy mà gặp thảm cảnh thì tinh thần của hắn nhất định là bị tổn thương cực lớn. Chẳng lẽ bệnh của hắn chính là tâm bệnh?

Ngô Song bên ngoài suy đoán thì trong phòng Thanh Nguyên Tử lại nói tiếp: “Mấy năm nay, ta cố gắng tiêu trừ oán hận cùng sợ hãi trong lòng hắn nhưng đều thất bại. Vào mỗi đêm trăng tròn, hắn sẽ phát bệnh, khi phát bệnh hắn lại liền đại sát khắp nơi, trừ ta với ông nội hắn thì không ai có thể tiếp cận hắn được. Tâm mạch của hắn cũng vì vậy mà bị hao tổn, ta sợ nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì sẽ nhập tà mất. Rơi vào đường cùng ta đành tìm đến ngươi. Đáng tiếc ta tìm 5 năm mới hỏi thăm được ngươi ở đây…”

Trong phòng, Thanh Nguyên Tử nói đến đó thì dừng lại, trong phòng im lặng.

Sau một lúc lâu mới nghe thấy Cát Trường Phong thở dài nói: “Ai, đứa nhỏ đáng thương này. Nhưng lão đầu nhà ngươi yên tâm, vừa này chuẩn mạch cho hắn, phát hiện  tâm mạch không bị thương nghiêm trọng lắm, vẫn có thể chữa trị được. Chỉ là tâm bệnh của hắn không được kéo dài quá lâu, hiện tại ta cũng không có bệnh pháp gì. Nếu muốn khỏi hẳn còn phải dựa vào sự chống cự tâm ma của chính hắn a!”

Ông vừa nói xong thì Thanh Nguyên Tử lại nói: “Ai, làm phiền ngươi rồi! Muốn trị bệnh cho hắn thì mất bao lâu? Để lão đạo nhi ta đi chuẩn bị một ít lễ đến.”

Cát Trường Phong nghe lời này cười nói: “Các ngươi đã tới chỗ ta thì chuẩn bị quà cáp làm gì? Hơn nữa các ngươi cứ yên tâm ở lại đây, ta sẽ kêu Song nhi với Nhiên nhi xếp phòng cho hai người.”

Ngô Song thấy họ kết thúc cuộc trò chuyện vội vàng chạy mất.

Cô vừa chạy vào trong viện vừa nhìn, Đào Nhiên cũng tới. Hai người không hẹn mà nhìn nhau, có một chút đồng tình với Lục Hành. 

———

Bởi vì đề cử quan hệ, tạm dừng hai canh nga, hôm nay ban đầu khôi phục vì canh một , các bạn không nên gấp gáp, lên kệ sau ta nhất định sẽ nhiều hơn càng cáp ~!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận