Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 67: Thực Lực Khôi Phục


Tác giả: Thiên Bảo


Không biết thời gian trôi qua bao lâu, thân thể khẽ động, Thiên Khẩu dần mở mắt, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn cảnh vật.


Nền đất lạnh lẽo nâu đen sẫm, vài viên đá cuội nhỏ, ở phía xa là một hàng cây lớn tối màu, giờ vẫn còn là ban đêm.


Nói vậy, hắn cũng không có ngất quá lâu. Cố gắng khẽ động ngón tay căng cứng, thân thể run lên nhè nhẹ, nhịp thở giây lát hít đều thở sâu ba lần liền trở lại bình thường, hắn ngồi dậy, lưng thẳng tắp, hai tay chắp lại nơi đan điền, nhẹ nhàng nháy mắt nhắm lại.


Hít thở đều, thầm vận công, đưa luồng khí đi sâu vào cơ thể, vượt qua mọi ngóc ngách tìm tòi, đi khắp nơi cơ thể, kinh mạch, động mạch, máu lưu thông,… Tất cả đểu bình thường.


Thiên Khẩu ngạc nhiên nhẹ nhàng đưa luồng khí đi quanh tâm mạch, cẩn thận luồn lách vài đường ống, đi đi lần nữa du tẩu, một vài vết đen được đẩy ra ngoài nương theo máu hoà tan vào, cảm nhận được điều đó sắc mặt Thiên Khẩu ngưng trọng, nhưng phút sau giây lát hắn liền bình thường trở lại, thần sắc hiện lên vẻ cổ quái nồng đậm.


Thêm một chút nữa, khi không cảm nhận được điều gì khác nguy hiểm đến tính mạng, thân thể bình thường không suy giảm thể lực trở lại, nhịp thở ổn định an nhàn, tâm trấn định mọi việc thông suốt.



Đôi mi khẽ động, một đôi tuệ nhãn sắc bén hiện ra, con ngươi đen thâm thúy xuyên thủng vạn vật, thấu rõ trời cao, khí chất thoáng chốc thay đổi không còn là loại phàm tục kẻ khinh người thường, mà nó giờ đây lại hùng hồn vững trãi bén nhọn, một loại uy áp chỉ có Vương Giả mới sỡ hữu.


Phần phật! Xào soạt!


Gió nơi nào kéo đến hội tụ quanh thân, đưa hàng cây xung quanh đung đưa hân hoan vui mừng, lá cây khẽ tách yên ắng rơi xuống, thụ mộc tiểu diệp khuất phục trước Vương.


Uy nghiêm, tôn kính, e sợ, kiên định, ổn trọng, một loại áp bách Vương trong Vương, khí thế yếu nhược trước kia hoàn toàn bị đánh đổ, đây mới là Vương, danh xưng xứng với thật. Thiên Vương đã trở lại.


Phù!


Thả ra một ngụm trọc khí, Vương Thế dần dần ổn định trở lại, dang tay đưa lên thả lỏng cơ thể duỗi cơ giãn cốt vài tiếng “răng rắc”, khẽ đứng dậy quay đầu nhìn về một phương hướng, nhắm mắt cảm nhận, thân liền động, tốc độ nhanh hơn trước nhiều.


Roẹt roẹt!


Thân pháp cước bộ như cuồng phong gào thét xưng hùng, một đường đi qua, vật cản thụ mộc bị chém ngang vài đường, đường thẳng tắp như là đao kiếm tạo thành, nhưng nó lại trơn nhẵn dị thường, một vũ khí bén nhọn kinh người, làm nên điều đó chính là gió.



Thiên Vương, tâm của trời thấu thiên hạ, bao phủ năm châu, cơ trí hơn người, xem nhân đoán mệnh, chút công phu người đời khuất phục, và quan trọng nhất chính là gió, mệnh danh kẻ điều khiển gió, tên giang hồ Phong Mệnh Tông Sư, một thân trí tuệ cao minh sáng lập công pháp dựa trên biến dị ngũ hành phong thuộc tính tạo nên Phong Thần Công và Thiên Mệnh Pháp, một môn võ, một môn bói, sỡ hữu hai thứ đó mới thật sự là Thiên Vương.


Hừm, không nghĩ đến vận ta cũng không đến nỗi nào, độc của hai bên lại trùng hợp trung hoà với nhau, lại không biết do nguyên nhân là hoà nhập tan vào máu ta, không những làm bản thân trở nên tươi tĩnh thông suốt, mà tai hoạ ngầm trước kia cũng vô thức kiềm chế lại, một phần thực lực thật được khôi phục, quả thật là một chuyện ngoài ý muốn.


Sở dĩ, khí thế của Thiên Khẩu một phát bất tỉnh thay đổi đến thế là vì hai loại độc tính trong cơ thế lại khắc nhau tạo nên hiệu quả lấy độc trị độc trung hoà lẫn nhau, phần lưu lại tinh túy dược liệu thẩm thấu vào kinh mạch, máu huyết, để khí huyết lưu thông tuần hoàn thông thấu các đường mạch tắc nghẽn do tổn thương lưu lại trước kia của Thiên Khẩu, nguyên chính khiến thực lực của hắn suy giảm mạnh, buộc phải rút khỏi Bách Vương, mai danh ẩn tích phòng hờ kẻ gian hãm hại.


Lý do này ngoài trừ một vài người hắn tin tưởng biết, thì lại không có ai rõ lý do vì sao vài năm trước Thiên Vương đột nhiên rút khỏi chốn giang hồ, tin tức không còn như là mặt trời ban mai, ngày nào cũng hiện thế chiếu sáng cả vùng trời.


Lại nói một người như Thiên Vương, thần tượng của rất nhiều người từ tiểu võ giả đến cao thủ tông sư cũng phải cúi đầu bái phục, lại vô duyên vô cớ vị người hãm hại lại chính bản thân hắn cũng không biết, lúc nhận ra thân thể đã suy yếu cực điểm, không thể nào tiếp tục vị trí quân sư của Bách Vương, không kịp nói lời tạm biệt, liển phải cuốn gói ẩn tích tránh một hồi tai hoạ.


Người mệnh danh là vô địch, mạnh nhất Bách Vương, kẻ mà khiến các bang nhóm tà đạo, tổ chức hắc ám cùng hung cực ác như Hắc Cực cũng phải tuyên thệ rằng khó xử lý nhất, thân mang trọng thương không tim được giải pháp buộc phải ẩn mình bảo toàn tính mạng.


Một việc phi lí như vậy lại xảy ra, người bình thường khó nghĩ được, ngay cả đối thủ của hắn cũng bị lừa mấy năm truy tìm tung tích xác nhận là hắn liền dẫn quân đến truy sát không nói nhiều.



Nếu người khác được khôi phục lực lượng sức mạnh vốn sẽ vui mừng hân hoan sung sướng, nhưng Thiên Vương thân là một cao thủ và cũng là một thầy bói, tâm cơ vốn hơn người, sở hữu một đôi tuệ nhãn thấu triệt hiện vật, biết rõ chữ duyên, am hiểu chữ phận, từng đoán thiên cơ, xâm nhập thiên đạo, xen lẫn mệnh người, một chữ xuất ngôn có thể định số phận duyên kiếp, hắn không như lẽ thường sắc mặt nghiêm trọng, với tài trí của bản thân hắn không đoán được bất cứ điều gì về tương lai mà hắn sắp phải đối mặt, một chút mang mối để truy xét cũng không thể suy ra, đây là sự việc không tầm thường, khiến Thiên Vương hiện tại cũng có chút không thấu.


Thiên Vương danh xưng như vậy, lời đồn cao xa bảy phần dối ba phần thực, nhiêu đó cũng không thể nào thấu được hiện trạng, tình huống hiện tại và cả tương lai, thì thật sự rất nguy hiểm.


Giống như trước giờ biết tất cả, làm trước được nhiều việc phòng hờ được chuyện xấu, chuyện không suy nghĩ tới xảy ra, còn giờ không biết gì hết, không đoán được gì, trong người trắng bốc như là một mảnh giấy cô đơn lẻ loi, trở lại làm người thường không có năng lực gì đối diện với tương lai mờ mịt, hiển nhiên trong lòng phải có bất an.


Thiên Vương thì Thiên Vương, nhưng cũng là người không phải là thần mặc kệ nhân thế như thế nào, chỉ cần quan sát là được, nhàm chán thì nhúng tay cho chút hương vị.


– Thiệt là, lâu rồi mình mới có loại cảm giác này, cái cảm giác ngông nghênh lần đầu tiên đối diện với sự đời, cái gì cũng không biết, cái gì cũng mơ hồ, vậy mà lúc nào cũng tỏa ra là mình giỏi, mình hiểu tất cả, rồi âm thầm học hỏi ẩn mình, đến lúc nguy cấp thể hiện một cái khiến ai ai cũng thán phục. Một thân bản lĩnh cũng được rèn từ đây.


– Giờ cái gì cũng không biết thật nè, chả có gì trong tay nè, thực lực thì mới khôi phục một chút thôi, bản thân không thể đoán mệnh được nữa, nhưng bói về mấy cái khác vẫn có bản lĩnh xem như vẫn làm ăn kiếm sống được, còn đối địch thì đọc vị đối phương một chút, thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.


– Phong độ nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi, chờ khôi phục thêm chút nữa, bồi bổ một cái nữa rồi dùng Thiên Mệnh Pháp xem sao, dù sao bói thuật toàn bình thường điều là tiểu xảo, còn cái này mới thật là hướng Thiên Cơ mà hỏi.


Vừa di chuyển vừa nói, rất nhanh liển tự động lập ra một kế hoạch cho mình, dù bây giờ không như xưa như những gì lời đồn đã kể, nhưng một thân bản lĩnh thành tài lại không phải là thứ có thể thay thế được.


Một lúc vận thân, hắn liền đã đến được nơi trước kia từng xảy ra trận chiến của phụ nhân và bầy sói, dựa theo một chút dấu vết để lại, hắn cũng đã đoán được phần nào, khoanh tay lại nhíu mày.



– Ngoài ta và Vân Thanh ra, thì lúc người này hiệu triệu còn có người khác ngoài bọn ta ra cảm ứng được giống như đám lúc nãy, nhưng bọn người kia chỉ là lính, mục đích chắc là để câu thời gian cho kẻ chủ mưu thật sự đến đây hạ sát.


Lông mày nhíu lại thật chặt, ánh mắt xoay chuyển nhìn lên nền đất nhiều dấu chân loạn có vết cào, cũng có vài chỗ nứt ra thủng lỗ chỗ, một vài sợi lông đen rơi vải khắp nơi, lại ngẩng lên nhìn cây cối xung quanh cũng không nguyên vẹn, có vết cắt của kiếm, của dấu vết của móng vuốt nhọn hoắc, có vết cắn rùng rợn và còn đó một vài điểm đen trên thân cây.


Hiếu kỳ, hắn lại quan sát một cái, liền nhận ra đó là một chút bột phần còn đọng lại trên thân cây, cái bột phấn này không mùi không vị, nhưng chỉ khẽ cảm nhận một lát, hằn liền ngưng trọng trầm giọng nói.


– Có chút thành phần cùng loại với chất độc mà ta mắc phải, bản thân mang độc lại trùng hợp trúng loại độc khắc tinh, hai bên trung hoà mới mang lại hiệu quả sống sót, khôi phục thực lực, còn người kia, bản thân đã bình thường lại trúng độc, tính mạng khó bảo đảm.


Sắc mặt chợt lạnh, xoay người quan sát một tí nữa, khẳng định không quên thứ gì, hắn nhìn về một phương hướng, suy xèt cẩn thận hắn trực tiếp mau chóng tiến tới, không chút trì hoãn nào vận công tốc độ tăng lên siêu cường, gió thổi cuồng bạo phần phật, không ngừng vang lên những thanh âm rẹt rẹt khắp nơi.


Phương hướng này vừa đúng là cái phương hướng mà cái tên tự xưng là Nguyên Tâm kia sai xử sói xám của mình kéo lấy tấm thân cô Di xuyên qua mảnh rừng đến một nơi nào đó với bộ dạng mờ ám.


Dù đã đoán được người triệu hoán có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng hắn cũng đang thắc mắc rằng nếu đối phương là địch thì tại sao không giết luôn mà lại còn bắt đi, làm màu như thế để làm gì. Trừ khi…


Trừ khi người triệu hoán là nữ nhân, nhan sắc không tệ, tên kia háo sắc tính giở trò đồi bại.


Suy đoán thì suy đoán không có tính xác thực, với lại hắn cũng chỉ nói vui thôi, nếu mà đúng với những gì hắn nghĩ, thì tên kia thật đáng chết.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận