Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 65: Sát Hại Vô Hình


Tác giả: Thiên Bảo


Vù vù!


Cơn gió thổi mạnh phần phật thoáng qua, trước người phụ nhân chẳng biết từ lúc nào lại đột nhiên xuất hiện một con sói lớn toàn thân lông xám hai mắt màu đen.


Gầm gừ!


Nó gầm gừ một tiếng, bầy sói hung tợn trước mặt lại rục đầu trở về, toàn thân chúng run rẩy, sợ sệt thối lui.


Hú!


Ở đằng xa kia con sói đen lớn, cũng hú lên một tiếng dài, nó động thân nhanh chóng chạy về phía này, đám sói khác gần nó nhanh chóng tụ hợp lại, đám sói đối diện phụ nhân không rút lui ngược lại bao vây bọn họ.


Sói xám thấy vậy chỉ khẽ gầm gừ nhẹ, nhưng nó vẫn đứng thẳng không có gì sọ sệt chắn trước người phụ nhân


Nhanh chóng, sói đen lớn và đám lính của mình đã tụ họp lại, hoà hợp vào bầy sói trước kia, từng con một quy tắc nhẹ nhàng lui ra, chừa lại một con đường thẳng cho sói đen thông đến sói xám.


Hai con đối mặt với nhau, trừng mắt nhìn đối phương không con nào yếu thế không ngừng nâng cao uy áp của bản thân cho kẻ đối diện thấy.


Hú! Húuuu!


Hai con cùng hú lên một tiếng thật dài, con sói đen bỗng quay thân rụt đầu nhanh chóng chạy về kêu đồng bọn cách xa nơi này.


Hiển nhiên trong việc so đấu uy áp của song phương, sói đen đã hoàn toàn bại trận, con này cơ linh nhanh chóng kêu quân rút về, đến nhanh mà đi cũng nhanh.



Phụ nhân sau khi lấy lại tinh thần, khôi phục được một chút thể lực, nàng nhíu mày nhìn về bóng dáng sói xám trước mặt, vốn dĩ lúc nãy nàng vốn định sẽ chết, thế sao mà lúc nguy cấp ấy lại nhảy ra một con sói xám cứu lấy mình, hiển nhiên nàng phải nghi ngờ và cũng thầm đề cao cảnh giác lên.


Con sói này bảo vệ ta, có thể đây là thú nuôi của ai đó chứ không thể tự nhiên ra bảo vệ ta được, rút cuộc thì ai là chủ nhận của nó…


Xoạt xoạt… Để nhanh trả lời thắc mắc này của nàng, một thanh âm bởi lá cây vang lên gần đó, một đôi bàn tay trắng nhạt hiện ra dựa vào thân cây bước tới, hình dáng người này có chút chật vật.


Đó là một nam thanh niên thư sinh vận hoàng bào sẫm màu, đầu đội nón khăn trắng đỏ, gương mặt trắng nhợt, hai mắt híp híp, nhịp thở bấn loạn, tay chân run rẩy chật vật khụy xuống.


– Hừ hừ, mệt chết ta! Tiểu Lang ngươi làm gì vậy?


Nhẹ một câu, rồi lại trừng mắt nhìn vào chú sói xám này lớn tiếng mắng chửi, đừng tưởng rằng nhìn hắn trong yếu ớt, thế mà khi hắn cất giọng lại nghe ra vẻ rất hùng hồn, rất có lực.


Chú sói xám kiêu ngạo liếc qua một cái, một đôi ánh mắt khinh bỉ nhìn vào hắn, xong rồi quay đẩu thấy phụ nhân đang dần cách xa mình, nó cũng phả khí một cái rồi quay đầu đi về phía nam thanh niên kia.


Định thần giây lát, điểu chỉnh nhịp thở, thần sắc có chút hơn, nhưng da mặt và thân vẫn trắng nhợt dị thường, nhìn hắn chẳng khác nào một kẻ bệnh hoạn hết thuốc chữa vậy.


Tên này quay đầu nhìn về phụ nhân, mày nhíu môi mỉm cười khẽ nói.


– Cô là người phát lệnh hiệu triệu? Vậy cô là người của gia tộc nào? Theo trí nhớ của ta thì vùng này không có Bất Lưỡng Thế Gia nào quản đâu?


Nghe thấy tên này hỏi như thế, phụ nhân nhíu mày đậm đặc, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo nói.


– Ngươi là ai? Sao lại cừu ta?


– Ủa khoan, không phải ngươi phát lệnh hiệu triệu sao?


– Ừm, là ta phát lệnh có vấn để gì không?


– Ừ thì ngươi phát lệnh, ta đến cứu ngươi, vậy thì chứ ngươi nghĩ ta đến đây làm gì.



Nam thanh niên này bực bội nói một câu, rõ ràng người kia phát lệnh hiệu triệu cầu cứu, bản thân mình nhận lệnh đến cứu lại bị đối xử hỏi thăm như vậy, hỏi sao hắn không khó chịu hậm hực cho được.


– Ta đến đây là để cứu ngươi, ngươi hiểu không.


Bạch bào thanh niên hậm hực nói một câu, rồi lại quay sang xoa đầu chú sói xám của mình, không để ý đến phụ nhân nữa, trong thâm tâm hắn thầm mắng.


Người gì đâu kì vậy!


Ở một bên phụ nhân thấy vậy, cũng dần dần xem lại tình hình, nàng đã thu thế lại nhưng lòng cảnh giác thì vẫn chưa giảm tí nào, nàng chợt cúi người ôm quyển nói.


– Cảm ơn sự giúp đỡ của các hạ, chẳng hay các hạ tôn tính đại danh là gì, có thể cho thiếp biết được không? Biết tên của các hạ để tiện cho sau này, ta đến báo đáp.


– Báo đáp?


Nam thanh niên lắc đầu, rồi lại nói.


– Báo đáp thì không cần, ta giúp chỉ là tiện tay, không nghĩ tới, đến nơi này rèn luyện cũng gặp được đồng đạo.


– Các hạ nói vậy là…


Phụ nhân có chút bất ngờ hỏi lại.


– Ừm, y như cô nghĩ ta cũng chỉ là một trong số những thành viên của Bất Lưỡng Thế Gia được ban cho Hương Hiệu Triệu, tên của tại hạ là Nguyên Tâm, còn tiểu lang đồng bạn của ta có thể gọi là tiểu An.


Nam thanh niên mỉm cười nói, giới thiệu xong tên của mình, sẵn làm cho đồng bạn của mình luôn, để cho phụ nhân bên kia đỡ bỡ ngỡ.



Chú sói xám nghe tên hưởng ứng, ngoáy ngoáy cái đầu của mình vào người Nguyên Tâm.


– Nguyên Tâm…


Phụ nhân lẩm nhẫm cái tên này, suy nghĩ trong giây lát, bỗng nhiên hai mắt nàng sáng lên.


– Nguyên Tâm? Nguyên Gia? Ngươi là người của Thất Long Cảng tại Long Mê Khẩu.


– Khụ khụ,…


Nam thanh niên vốn đã định gật đầu, nhưng khi nghe kỹ và xác nhận thì không khỏi ho hai tiếng khẳng định lại.


– Nhầm, nhầm rồi, tại Long Mê Khẩu có hai Nguyên Gia lận, một Nguyên Gia như cô nói phụ trách ở Thất Long Cảng chuyên buôn thuyền neo đậu kiếm lời dữ lắm, còn một Nguyên Gia khác thì chuyên về thuần thú phụ trách tại U Minh Sơn Mạch, hay người hiểu hơn về nó thì người như chúng tôi gọi là U Minh Tử, thành viên của U Minh.


– U Minh? U Minh Tử còn có hai Nguyên Gia sao? Chuyện này không nhầm lẫn đấy chứ.


Phụ nhân nghe vậy cũng không giấu nỗi kinh ngạc hỏi lại.


– Nhầm lẫn gì được, chẳng lẽ ta lại phải nói dối ngươi sao, hay là ta vốn là người U Minh lại nói mình là thành viên của Thất Long Cảng, nếu để đám người Nguyên Gia kia biết có kẻ giả mạo danh nghĩa bọn hằn làm việc, thì không phải ta sẽ chết oan sao.


Nguyên Tâm mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lại phụ nhân cố gắng giải thích lại một lần nữa.


– Chắc cô không phải người ở đây nên không biết nhiều.


– Ừm, nhưng dù có là vậy, thì theo ta điều tra trước khi đến đây thì ở Mê Long Khẩu chỉ có một Nguyên Gia mà thôi, thế quái nào theo lời của ngươi lại trở thành hai cái, rút cuộc người là ai?


Dứt lời, phụ nhân tay cầm chắc thang kiếm đưa lên phía trước thủ thế sẵn sàng tiến công chiến đầu bất cứ lúc nào.


Nguyên Tâm thấy nàng có biểu hiện như vậy, nhíu mày một cái, vẻ mặt đầy cổ quái nhìn kỹ lại phụ nhân.


Người này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề sao? Nếu không sao mình nói thật như vậy, mà người ta không tin vậy, thế thì chỉ có một lý do mà thôi người kia bị điên rồi.


Thấy hắn nhìn mình với vẻ như vậy, phụ nhân lại càng thêm nghi ngờ, lòng cảnh giác đã được đề cao đến mức căng cứng thần kinh, thế động thủ tấn công của nàng đã chuẩn bị xong, có thể sẵn sàng chiến đấu với bất kì kẻ nào.



– Ây da, ta làm thế nào ngươi mới tin đây, ngươi không phải dần vùng này hay mấy vùng lân cận, hiển nhiên không thể nào biết rõ được chuyện của Nguyên Gia.


– Nguyên Gia ở Thất Long Cảng vốn danh tiếng khí thịnh, người người biết đến, buôn bán trao đổi vật chất luôn tìm Nguyên Gia, còn Nguyên Gia của chúng ta chuyên về thuần phú lại ít người điều khiển thú, thế làm sao có ai biết mà phân biệt được chữ.


– Ngươi thấy ta nói có lí không?


Thấy phụ nhân tâm thế chiến đấu sẵn sàng, Nguyên Tâm cũng không có khẩn trương sợ hãi gì cả, chỉ là bất đắc dĩ nhìn lại nàng, rồi thản nhiên cố gắng giải thích một lần nữa, hắn thật sự không muốn chết oan đâu.


Nghe đối phương không giận mà vẫn cố gắng nói lại giải thích cho mình nghe, phụ nhân cẩn thận suy xét lại một chút, liền thấy lí lẽ của người đối diện này quả thật có lí thật, biết được vậy nàng nhanh chóng thu hồi tư thế của mình, lòng cảnh giác lần này đã phơi bớt đi một ít.


Như Nguyên Tâm nói, tại Mê Long Khẩu ai mà chả biết đến Nguyễn Gia Thất Long Cảng, vì nơi này làm ăn thịnh vượng được đều nhờ vào Nguyên Gia trấn thủ nơi đây. Người từ xa đến hay tại trong thành, thì mọi người chỉ biết duy nhất rằng chỉ có một gia tộc họ Nguyên này thôi làm thế nào mà có hai cái được, ngay cả nếu hỏi một người sống ở gần đó thì có khi họ cũng không biết thật.


Ai có thể ngờ được lại có hai Nguyên Gia cơ chứ.


Sau khi suy nghĩ thông suốt, phụ nhân một lần nữa cúi người nói lời cảm tạ.


– Thật sự cảm ơn các hạ đã ra tay cứu giúp…


Lời nói đến đây bỗng chợt dừng lại, thân thể của phụ nhân không chút dấu hiệu đã ngã xuống, toàn thân cứng đơ hai mắt trừng to, bên tai nàng vang lên thanh âm lạnh lẽo xương tủy.


– Ngươi có biết U Minh Tử mang nghĩa là gì không?


– Nó có nghĩa là chỉ có kẻ chết mới có thể về u minh, cho nên một khi cái tên này được hiển hiện thì hắn phải có người chết rồi, không may kẻ đó lại chính là ngươi.


– Lại nói các ngươi cũng thật may mắn, vào lúc phát ra Hương Hiệu Triệu lại có hai con chuột nhắt qua đường nghe được chạy đến, nếu không phải vì sợ làm lỡ chuyện ta cũng không thèm ra mặt đâu, lần này kỳ thật hơi phiền nhưng cũng xem như là giãn gân cốt vậy.


Dứt lời, hắn đứng dậy ra hiệu cho sói xam kéo lấy phụ nhân di chuyển bắt đầu rời khỏi nơi đây, môi hắn nhếch lên khẽ mỉm cười, một nụ cười cực kì dâm đãng thô tục.


Lại có người vui chơi rồi!


Phụ Nhân bất động thân thể, nhưng sắc mặt lại không thể nào giấu nổi sự khiếp sợ trong lòng, mặt khác hai má ửng hồng không biết bị trúng loại thuốc gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui