Chương 63: Đừng Rời Xa Con Nữa
Tác giả: Thiên Bảo
Long Xuyên Cốc, một nơi vốn dĩ cũng chả là một nơi an toàn gì, không những diện tích khá rộng, hệ thống sông dày đặc như mê cung, và là một nơi mà dã thú bình thường không đến gần.
Sao lá dã thú bình thường không đến gần? Một số loài như hổ, báo, gấu này nọ, nếu bản tính chúng không hung tàn vượt quá phạm vi hiểu biết của người đời, thì căn bản không đủ tư cách để xuất hiện tại đây.
Không biết lý do, không rõ nguyên nhân nào, phàm là dã thú sinh tồn tại đây, đều mang bản tính hung tàn hơn thường, con nào con nấy cũng to hơn một chút giống loài thường, nếu chỉ như vậy thì chúng đoán ra cũng chẳng khác nào người điên múa loạn mà thôi, một số người biết võ chỉ cần tốn một chút công phu thì có thể dễ dàng hạ gục và tránh thoát.
Ừm, đó là cái lý thường, chỉ nên áp dụng cho những thú hung tàn khác ở nơi khác. Còn ở đây, không phù hợp chút nào. Vì đám dã thú này bất kể chủng loài, không những hung tàn mà cơ trí cũng dị thường, xuất thủ ra tay rất tàn độc, dù là cao thủ võ lâm đụng phải cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên Long Xuyên Cốc này, từ lâu đã trở thành một trong bảy cấm địa của giới võ lâm mang tên là Huyết Tinh Chi Địa, ý là người đi vào nơi này hay từ đó đi ra đều liên quan đến máu, một là thương tích đầy mình đi ra khỏi địa phương này hoặc có khi không thể vượt qua, hai là kẻ ngoan độc tàn nhẫn hơn người, một thân võ học đạt mức Tông Sư Tinh Hoa một đường chém giết mà thoát ra.
Dù là loại nào, kẻ có thể còn sống mà đi ra, thì đúng là không phải người thường có thể phạm đến.
Biết được những điều trên, một cao thủ bình thường đã sớm phải tránh xa nơi này, vài người dũng cảm lắm thì dùng nơi này để lịch luyện, nhưng tỉ lệ tử vong thì vẫn là rất cao, nếu quen biết yếu thế lập nhóm mà đến, còn không thì độc lai độc lãng độc hành vô một lần thử xem, đi ra được đây thử hỏi không ai không phải là rồng trong loài người.
Cho nên cái tên Long Xuyên Cốc còn mang một tầng nghĩa khác, chỉ có rồng mới có thể đi qua mà thôi, uy nghiêm của nó, oai phong hùng liệt như vậy, kẻ phàm không đủ năng lực thì đứng đến vấy bẩn nơi này.
Nên giờ, trời vốn đã tối, nơi này lại càng thêm nguy hiểm, những con thú dữ bình thường hoạt động vào giờ này còn ngoan độc, tàn nhẫn tuân theo ba chữ, chuẩn, sát, nhanh nói chi là đám dã thú nơi này.
Ở một bên phía cánh rừng nằm ngoài rìa Long Xuyên Cốc, đang xảy ra một cuộc truy đuổi không cân sức, một phụ nhân vận thanh bào, lưng vác kiếm, tay phía trước thì đang ẩm một cô bé chừng bốn, năm tuổi chạy thục mạng tránh thoát đám hắc lang dã thú sau lưng.
– Cô Di bọn chúng đến rồi.
Cô bé được ôm đầu nhìn qua vai người phụ nhân ngó về phía sau, thần sắc của bé gái vẫn chưa có gì là hoảng sợ chỉ là lo gắng một chút cất lời, hiển nhiên đứa bé này rất tin tưởng người cô của mình.
– Hừ, Tiểu Ly con ôm cho chặt, Di sẽ tăng tốc.
Dứt lời, cảm nhận được sự gắn bó chặt chẽ của đứa cháu gái phụ nhân này, ngay điểm mũi chân phải dồn lực người hướng về phía trước phóng thẳng đến, như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn đến nơi xa.
– Hú…
Đám sói dữ phía sau nhận thấy điều không ổn, liền hú lên một tiếng thật dài mau chóng kêu gọi đồng bọn, từ vài con gần chục, sau vài khắc hiện đã gần ba mươi con phối hợp nhịp nhàng truy đuổi, không những thế ở trên một tảng đá lớn, một đôi con ngươi sắc đỏ nhìn về phía này, nó vẫn chưa có hành động gì lớn vẫn tiếp tục quan sát, nhưng ánh mắt đỏ tươi của nó đã làm phụ nhân ở phía xa kia tiếp nhận một áp lực nặng nề, khiến nàng không khỏi giật mình, quay đầu lại nhìn một cách kinh sợ.
– Cô Di…
Bé gái mặc dù được người cô của mình bao bọc, gánh phần lớn áp lực nặng nề kia, nhưng do vẫn nằm trong người phụ nhân phần nào đó đã cảm nhận được tim người cô đập nhanh hơn chút, nhịp thở có chút hỗn loạn, hiển nhiên biết nàng đang sợ hãi lo lắng hỏi thăm.
Nghe vậy, phụ nhân này nhìn lại bé gái trong người mỉm cười lấy tay xoa đầu đứa bé vai cái, nhẹ nhàng cất lời, giọng điệu ôn hoà không hề lạnh như lúc nãy nửa.
– Ly Nhi, ta thật có lỗi với mẫu thân con, không thể hoàn thành tâm nguyện của nàng, không thể tìm được phụ thân con, lần này có thể chúng ta cũng khó thoát, Ly Nhi xin lỗi con.
– Cô Di không cần tự trách mình, cô không có lỗi gì cả, mẹ con có nói qua, cô là ân nhân là người thân duy nhất của người, cũng là người thân duy nhất còn lại của con, lúc mẹ con ra đi, mẹ có dặn là con phải luôn nghe lời Di không thể trách Di bất cứ gì được, cô không có lỗi gì cả, con thật sự rất yêu quý cô… Hu hu.
Bé gái khóc toán lên, nước mắt giàn dụa, không ngừng an ủi người cô của mình, buông lời yêu thương với Di của mình.
Tiểu Ly sớm biết qua sinh tử, mẹ nàng trước khi ra đi cũng khóc cũng xin lỗi với nàng, giọng điệu cũng như vậy, ôn hoà dịu dàng, rồi giao nàng cho Cô Di và Chú Lý. Nàng rất sợ cái giọng điệu ấy, vì khi có người dùng giọng điệu này là nàng biết sẽ có người rời đi, mà đó là ai người thân duy nhất của nàng.
– Cô Di đừng bỏ con, rời xa con. Con… Con yêu Di nhiều lắm… Hu hu.
Tiểu Ly đôi mắt to tròn lung linh mọng nước, hai má hồng hào đáng thương nhìn lấy người cô của mình với vẻ cầu xin “Đừng rời xa con nữa.”
Nhìn thấy dáng vẻ ấy, phụ nhân đau xót, dù nàng và Tiểu Ly ở bên nhau không được bao lâu cũng mới chỉ một năm, sau cú sốc mất mẹ tiểu Ly đã đáng thương lắm rồi, ngay cả người mẹ của mình cũng không thể nào nhớ rõ được khuôn mặt, không ngờ đến không bao lâu mình cũng phải rời xa đứa bé này, nàng thật sự không cam lòng chút nào.
Ken két!
Cắn răng một cái, môi mím chặt, dường như phụ nhân đã ra quyết định, ánh mắt kiên quyết thần sắc kiên định, cơ thể vận lực một lần nữa lập tức tăng tốc lao xa hơn nữa.
Không những thế cước bộ này dường như huyền ảo lạ thường, người phụ nhân như hư thực hiển hoá, dĩ nhiên tốc độ phải rất nhanh mặt khác thân pháp công phu không phải học tập một cái liền có thể sử dụng mà nó phải luyện tập thật nhiều, thật sâu sắc mới dùng được.
Với nhiêu đó điều kiện, thì có thể xác định rằng phụ nhân đang vận dụng một Diệu Kỹ chuyên về tốc độ, trong một thời gian nhất định có thể tạo ra hư ảo bóng hình di chuyển, hiển nhiên lai lịch của cái nảy không nhỏ tí nào.
– Ly Nhi, Di cũng yêu con như vậy, lát nữa Di sẽ dụ bọn chúng đi xa, con cứ ẩn trốn trước đi đã, đừng đi ra, đừng để mọi công sức của chúng ta phải bị bãi bỏ. Con nhất định phải sống.
Ánh mắt tiểu Ly mơ hồ, bên tai vang lên một âm thanh kiên định, từng chữ một khắc sâu vào tâm trí bé gái, từ cảm giác của thân thể người dần trở nên lạnh lẽo rồi bao bọc lại bởi một thứ gì đó, trong tay ôm lấy một cuộn giấy và một cái túi thơm nhỏ, mơ màng ngủ thiếp đi.
– Ta ở bên này.
Cất tiếng hét, phụ nhân đầu cũng không quay lại nhìn một cái chuyển hướng đi về phía khác, tốc độ quá nhanh đám sói phía sau nhất thời cũng giật mình, chúng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, vẫn điên cuồng đuổi theo.
Ly Nhi tạm biệt!
Trong không gian mơ hồ, những đám mây nổi trắng tinh bồng bềnh mềm mại, một cô bé lang thang mờ mịt trên con đường xám xịt.
Khắp nơi đều là mây, cô bé vẫn cứ đi mãi, đi mãi, đến một lúc quang cảnh trước mắt bỗng nhiên thay đổi, một gian nhà trang thô sơ giản lược, một người thiếu nữ đôi mùa dịu dàng, đôi tay uyển chuyển kết vòng hoa, ôn hoà mỉm cười.
– Mẹ…
Nước mắt tuôn ra như giọt nước làm tràn ly, để người người nhìn thấy đau thương không thể nói thành lời, một cô bé lăn tăn chạy đến, dang hai tay ra ôm lấy mẹ mình.
Thế nhưng mà người thấy được, nhưng không chạm vào được, cô mẹ nức nở, nước mắt không ngừng luôn miệng nói.
– Mẹ ơi, con đây nè, con đây nè…
– Mẹ nhìn con một cái đi…
– Mẹ nói gì đi…
– Mẹ ơi… Hu hu.
Bóng dáng người mẹ dịu dàng vẫn mỉm cười, một thân vận bộ đồ trắng tinh thuần khiết không nhiễm bụi trần, hình ảnh đẹp đẽ nhất mà Tiểu Ly lưu giữ trong tâm của mình.
Bóng hình bất chợt dần mơ hồ đi, cảnh vật xung quanh dần dần tan biến, bãi cỏ xanh, vườn hoa đẹp, gian nhà tranh, người mẹ hiền,… Tan biến.
– Đừng! Đừng rời xa con nữa!
…
– Sao nào, ta nói gì sai sao, nàng không cần à…
Tưởng chừng Vân Thanh không nghe thấy tác dụng mê người của Hà Tiên, hắn đang có ý nhắc lại một lần nữa.
Nói thật, nữ nhân không quan tâm đến sắc đẹp, ta đảm bảo rằng trên đời này không có loại nữ nhân này đâu.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn định cất lời, bỗng nhiên thân hình hắn chấn động, vẻ mặt tươi cười mới đó đã không còn, thay vào đó là sự nghiêm trọng nhìn về một phương hương bên cạnh.
Không những hắn mà Vân Thanh đối diện cũng giật mình, đôi con ngươi đen lấy thâm thúy sâu xa nhìn phương hướng với Thiên Khẩu.
Hai người không nói gì nhiều, liếc mắt nhìn nhau một cái cũng cảm thấy được sự ngưng trọng trong mắt đối phương, bọn họ cùng một lúc vận thân tăng nhanh tốc độ đi về phương hướng đó.
Không ngờ ở nơi này, cũng có kẻ sử dụng thứ đó để hiệu triệu, rút cuộc là ai lại có thân phận lớn như vậy.
Thiên Khẩu di chuyển, bộ não cũng nhanh chóng suy nghĩ, trong lòng thầm giật mình, con ngươi lo lắng nhìn về nơi xa.
Không chỉ riêng hắn mà Vân Thanh cũng một dạng ý nghĩ như vậy, chỉ có điều hơi khác một chút.
Sao hiệu triệu này lại mang cho mình cảm giác quen thuộc như vậy, là người mình biết sao, rốt cuộc là ai đang gặp nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...