Chương 61: Tạ Lỗi Thẳng Thắng
Tác giả: Thiên Bảo
Độc Phong Hồ, dù gọi là hồ nhưng nó thật ra là một con sông nhỏ có tên là Độc Phong, vì quanh con sông này chính là địa bàn cư trú của một loài ong độc nguy hiểm.
Theo dân gian gọi nó là ong bắp cày, mà số khác có chút hiểu biết thì gọi nó là Độc Phong, vì phàm là người bị ong này cắn nhẹ thì sưng bầm tím, nặng thì chết như thường.
Và hiện tại có hai bóng người đang đi dọc theo con sông này tiến đến thượng nguồn, bọn họ không phải là ai khác ngoài hai người Thiên Khẩu và Vân Thanh.
Sau khi kéo Vân Thanh rời khỏi tửu lâu, thì nơi đó tức khắc sập ngay lập tức, khói bụi mịt mù, để có thể hoàn toàn phi tan chứng cứ, Thiên Khẩu đã châm thêm một mồi lửa, và lập thêm một cái bẫy trận khác, nếu có người tra đến nơi đó thì sẽ phải xui xẻo một phen.
Ngay cả Vân Thanh lúc nhìn thấy cái bẫy trận nàng cũng thầm giật mình kinh hô một tiếng.
– Loạn Hoả Phong Tuyệt Trận!
Nghe tên trận có thể hiểu phần nào đó vể công dụng của nó, loại trận này vốn được dùng trong quân đội sử dụng lửa để vây khốn địch, sau này qua nhiều tay độc ác cải tiến thì cái trận này đã trở thành một trong thất đại sát trận trên giang hồ.
Loạn Hoả Phong Tuyệt Trận không những chỉ dùng lửa vây khốn địch mà còn mượn sức gió làm tăng phạm vi bao phủ, người rơi vào trong trận rất khó thoát ra, mà càng là cao thủ thì càng dễ chết, vì chỉ cần vận thân một chút là đã tạo ra nội lực, ngoại lực, khí lãng,… Những thứ này tác động đến gió, và vì có gió nên lửa sẽ cuốn theo cứ thế liền thành Phong Tuyệt, có chút gió liền mất đường đi.
Như thế nếu là cả một quân đoàn trăm người, thì may mắn có một người thoát chết, còn lại dù không hoàn toàn chết thì cũng hấp hối thương vong đầy mình.
Mà vì có chút vội vàng nên Thiên Khẩu chỉ bố trí một cái tiểu trận nhỏ mà thôi, nhưng dù vậy ở đây còn có Hương Tửu nhiêu đó hội họp lại cũng đủ để chơi người rồi.
Quay trở về hiện tại một chút, dọc theo con sông này sẽ tiến về thượng nguồn, nơi đó có một cốc động xuyên qua dãy núi gồ ghề và mảnh rừng đây dã thú, hình dáng cốc động này như rồng thiên nằm ngủ, vô thức tạo nên uy áp đặc thù khiến dã thú tâm mang kính sợ không dám tới gần, nơi đó gọi là Long Xuyên Cốc.
– Thiếu Gia!
Sau vài ngày do dự, cuối cùng Vân Thanh cũng cất tiếng nói một câu với Thiên Khẩu.
– Ồ!
Đang đi giữa chừng bỗng nghe thấy vậy, hắn cũng có chút kinh ngạc rồi lại cười nhạt nói.
– Sao nào, chịu chấp nhận gọi ta là thiếu gia rồi à. Hừm vậy bây giờ nàng có thể cho ta biết rõ rành mọi chuyện vì sao nàng đến đây không?
Thiên Khẩu quay người chăm chú nhìn nàng, nhìn gương mặt không còn vẻ gì là lạnh lùng, sau vài ngày đi cùng ở chung cô nàng này đã dần dịu lại hơn rồi, với lại việc liên tục sử dụng Diệu Kỹ cũng tốn khá nhiều sức có khi lại còn nguy hiểm nữa.
Dù Vân Độ Tâm Kỹ có công dụng làm giả khí tức ở mức độ như Thiên Khẩu nhiều lần đánh lừa mấy người kia quả thật rất hao phí tinh thần và sức lực nên hắn không dùng nhiều, còn như Vân Thanh nàng chỉ vận dụng công hiệu nhỏ như giả thái độ nên ảnh hưởng không lớn, chỉ tốn một chút mà thôi.
Nhưng dù vậy cứ xài liên tục thì cơ mặt nàng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, căng cơ da xấu, Thiên Khẩu đã cảnh báo trước, nên là nữ nhân nàng vẫn rất chú trọng việc này, dần phá bỏ tâm kỹ này trở lại thần sắc bình thường hỉ nộ ái ố, nhưng vẫn còn có chút lạnh, có lẽ như nàng vốn là vậy rồi, nên khi vận dụng Vân Độ Tâm Kỹ tạo thái độ lạnh lùng nên mới mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo như vậy.
Thấy hắn nhìn mình, Vân Thanh thần sắc vẫn lành lạnh nhưng có thể thấy được có chút ngượng ngùng trên bờ má hồng hào phồng phồng, nàng nhẹ cắn răng một cái nói.
– Trước khi nói về việc đó, ta thật sự xin lỗi thiếu gia.
– Hể? (hắn chưa rõ việc gì).
– Ban đầu ta nhận lệnh của Thiên Linh tiểu thư đến đây cứu trợ cho ngài, nhưng vẫn chậm trễ làm ngài trúng phải độc thủ của bọn gian ác kia.
– À, là chuyện này à, không sao cả chuyện này ta vốn không để ý, nàng không cần tự trách mình đâu.
(hắn kinh ngạc một tí liền cho qua không cần truy cứu sâu việc này)
– Thiếu gia thật rộng lượng! Với lại ta từ lâu đã nghe danh của ngài, một Thiên Vương mạnh mẽ ngay cả các vương triều cũng không dám chọc vào, nhưng ngay khi gặp người trong tình trạng yếu nhược ta lại thất vọng và xem thường người, tiểu nữ đã dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, xin thỉnh tội với Thiên Vương.
Dứt lời, nàng quỳ một chân xuống cúi người tỏ rõ thái độ ăn năn hối lỗi, thông qua hành động này cũng cho thấy nàng thật sự quyết định đi theo hắn mặc kệ sống chết của bản thân.
Vốn việc này là việc mừng, nhưng Thiên Khẩu thần sắc lại không thể hiện như vậy, mà còn lộ ra một vẻ thập phần cổ quái nhìn về phía nàng, rồi liếc liếc sang hai bên cảm nhận từng con mắt chỉa tới, hắn đành thở dài trong ngẫm nghĩ.
Không nghĩ đến cô nàng này lại là người ngay thẳng đến vậy, nói một câu hành động một hồi ta đỡ không kịp lun. Ấy, chết tiệt! Có phải bản thân ẩn cư quá lâu mắt nhìn người có vấn đề rồi không?
Thiên Khẩu hậm hực nghĩ, nghi vấn hỏi lại chính mình, suy nghĩ giây lát cho tâm trong suốt hắn lại nhìn lấy nàng, liếc sang dòng sông hỏi một câu làm nàng bất ngờ.
– Hôm nay trời có vẻ đẹp, bầu không khí có chút ôi bức, nàng có muốn xuống dưới tắm cho mát không?
– Hả?
Vân Thanh khó hiểu nhìn lên, chỉ thấy hắn đã nhảy xuống sông rồi, nhất thời tưởng tên này bị chạm mạch do dự nhìn lên trời một cái cảm nhận.
Khí hậu vẫn ôn hoà kia mà, có phải đầu óc của người này có vấn đề hay không, uổng công ta làm một hồi vẫn không chiếm được lòng tin của hắn, lại tính thử ta nữa sao.
Nguyên do của loại ý nghĩ này rất đơn giản, là vì vài ngày trước sau khi Thiên Khẩu cứu nàng ra, hắn cũng nói rõ lý do bản thân làm vậy cốt chính là để thăm do thực hư tâm tính Vân Thanh, để xem nàng có ý đồ gì với hắn.
Lúc đó nàng suy nghĩ một chút liền thấy hợp lý, dù sao mới trải qua một phen truy sát, bên cạnh mình lại xuất hiện một người xa lạ không cẩn thận là ngu xuẩn. Cũng vì việc này nàng một lần nữa thầm đánh giá lại vị thiếu gia này.
Tâm cơ của người này quá thâm trầm, kiến thức uyên bác, thủ đoạn cao siêu tàn nhẫn vô hình, nếu không chiếm được lòng tin của người này, mình có khi lại…
Cắt đứt suy nghĩ của nàng bên tai lại vang lên một giọng quát to có chút vội vàng.
– Còn không mau nhảy xuống tính chờ chết à. Mau! Nhảy xuống đi!
Chi chít chi chít…
Lúc này nàng giật mình nhanh chóng quan sát rồi lại phát hiện ra âm thanh ghê sợ xung quanh kia, nàng không kịp nghĩ nhiều, liền nhanh chóng nhảy xuống nước thoát nạn.
Chỉ thấy phía trên đầu của bọn họ hiện giờ là một bầy ong bay qua bay lại với vẻ vô cùng tức giận, cũng phải thôi bọn chúng vốn đang có một cuộc sống thanh bình yên tịnh lại bị Vân Thanh vô ý phá mất mà.
Nhận thấy tình hình nguy cấp như vậy, Thiên Khẩu cũng không cần nghĩ nhiều, quay qua nói với Vân Thanh một câu, song thân hình lặn xuống dưới nhanh chóng di chuyển.
– Dọc theo con sông này sẽ đi đến thượng nguồn từ đó tiến nhập Long Xuyên Cốc, đường đi có nhiều ngã rẽ nên cứ đi theo ta là an toàn. Đi thôi!
Vân Thanh nghe vậy cũng không nói nhiều, thấy hắn đã hành động nên cũng nhanh chóng đi theo.
Dọc theo con sông đến thượng nguồn quả thật có thể đến Long Xuyên Cốc, nhưng cũng y như theo lời Thiên Khẩu con sông này có nhiều ngã rẽ, nếu không cẩn thận có thể lấn ra tới ngoài biến lúc nào không hay.
Thiên Khẩu vốn ẩn cư ở nơi này, sớm đã nắm rõ tình hình, hắn chỉ nhắc nhở nhẹ một chút và tin rằng cô nàng kia sẽ nghe theo nên cũng không quan tâm nhiều.
Lại nói con sông này mặc dù có chút dài nhưng lòng sông không sâu, bề ngang không quá rộng, cũng ít có cá lui tới không hiểu tại sao, nhưng nước trong sông hiển nhiên trong sạch dị thường, quả thật là dòng nước thiên nhiên mà.
…
Tại một nơi nào đó trong hang động u tối, gần Long Xuyên Cốc, có một con dã thú toàn thân lông đen đôi mắt đỏ hoe hình thù dữ tợn, xung quanh nó là một đàn y như vậy, bọn chúng con nào con nấy đều rất hung tàn.
Xoạt xoạt, hai ba con thú nhỏ đang kéo lấy một thân thể nam nhân trung niên vết thương đầy mình thần tình hoảng sợ, mắt trừng to như không tin rằng mình lại chết ở nơi này.
Bọn thú nhỏ này kéo thân xác này đến, rồi lại rất ngoan ngoãn đi qua một bên, bầy thú kia từng con từng con nhỏ dãi, con thú to lớn nhất là thủ lĩnh.
Nó bốn chân từng bước đi tới, gặm lấy xương cánh tay kéo đứt ra rồi quăng qua đám thú nhỏ, xong rồi nó lại hú lên một tiếng sói kêu rùng rợn, cả bầy thú kia như nghe được hồi chuông đánh trận, chúng tiến lên tranh nhau giành lấy miếng thịt.
Không còn nào nhường con nào, rất nhanh thân thể nam nhân này đều nằm trong bụng thú, thứ còn sót lại là vài cái xương người, hộp sọ,… Cảnh tượng thật đáng sợ.
Xử lý xong, chúng cùng nhau hú lên một lần nữa rồi phân tán ra, như đi tìm con mồi mới, hưng phấn chạy một mạch.
Lũ thú này là một giống sói nhưng có chút gì đó khác lạ, nhưng dù vậy bản năng của một con sói bình thường không thể nào mất được, đánh hơi một cái là ra, đồng bọn của nam nhân kia có thể sẽ phải gặp nguy hiểm rồi.
…
Dưới một gốc cây gỗ lớn không rõ tên, một bé gái hai bím tóc hoa đen óng, vận đồ sạch đẹp áo xanh quần trắng dù còn nhỏ nhưng lại phất lên một vẻ gì đó rất cơ trí.
Hai tay đang cầm lấy một quả có hình na ná hồ lô, có màu vàng, nó dường như đã được cắt ra, cô bé này chỉ vặn vặn một chút là đã có được miếng lê ngọt thanh để ăn.
Vừa ăn vừa bĩu môi nói.
– Chú Lý với Cô Di về lâu quá, mình sắp đói meo rồi, hu hu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...