Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 60: Hương Quỷ Tửu Âm Trận Thăm Dò


Tác giả: Thiên Bảo


Vài thời thần trôi qua, giờ trời cũng đã tối khuya, Thiên Khẩu và Vân Thanh đã nương theo mùi Hương Tửu cuối cùng cũng đã đến được nơi ẩn cư của lão Tửu Quỷ.


Một gian tửu lâu cũ kĩ chất đầy bụi bặm, phụ kiện trang trí bàn ghế sớm đã mục nát, nếu không phải ở đây còn chút mùi hương của rượu phảng phất cơn say, thì ai nhìn thấy nơi này cũng đều cho nó là một nơi bỏ hoang đã lâu.


– Nơi này là nơi ẩn cư của Tửu Quỷ sao?


Vân Thanh nhíu mày hỏi, quan sát khắp nơi, dưới cái ánh nhìn của nàng một nơi như thế này lại có thể có người sống được.


– Huyền cơ còn ở bên trong.


Thiên Khẩu nhẹ nói một câu, tâm tình không dao động chút nào, hai tay chắp sau lưng tiêu sái bước vào Tửu Lâu.


Vân Thanh nghe vậy, thấy cũng hợp lý, một cao thủ ẩn cư mắc gì phải chọn một nơi sạch đẹp cao sang thu hút sự chú ý của mọi người.


Nàng cũng sớm đoán được điều này, nãy giờ quan sát cốt chính là muốn tìm xem huyền cơ còn giấu ở nơi nào, nhưng có điều chỉ là quan sát mãi cũng không tìm ra, mà ngược lại còn có chút choáng váng, nàng thầm kinh ngạc thấy Khẩu bước đi, Thanh liền nhu thuận đi theo sau không nói lời gì.


Bước vào Tửu Lâu, Vân Thanh lập tức kinh ngạc một lần nữa, nơi này có cái gì giống là một quán rượu, nếu chỉ riêng vài hồ lô rượu để trên vài cái bàn mà nói đây là một tửu lâu thì quả thật có chút nực cười.



Chỉ thấy xung quanh mặc dù bụi bặm, bàn ghế mục nát, từng góc khuất đều có tơ nhện quấn quanh, nhưng nơi đây bài trí rất ngay ngắn gọn gàng, hai bên cái bàn tính điểm ở phía trước là một giá sách mục nát, cất đầy những tàng thư cũ kĩ đã ố vàng, có cái còn rã ra như chỉ cần đụng chạm vào một cái liền tan biến.


– Chưa từng nghe nói Tửu Quỷ đại danh đỉnh đỉnh lại có sở thích đọc sách thế này.


Vân Thanh nhẹ nhàng bước tới cầm lấy một tàng thư lên xem thử, nàng muốn biết đây là sách gì, có khi là một vài bí công nào đó, như vậy thì nàng sẽ thu hoạch không nhỏ.


– Ẩn cư không gì làm, ngoài rượu ra đọc sách một chút cũng không có gì lạ. Mà đừng nói ta không cảnh báo trước mấy cái quyển này e rằng nàng không thích hợp đọc đâu.


Thiên Khẩu cũng không để ý gì đến hành động của nàng là mấy, nghe Thanh thắc mắc một chút, hắn chỉ đáp lại một câu bâng quơ, rồi như nhớ đến cái gì đó hắn cười nhẹ một chút nói, rồi không quan tâm nữa, tiếp tục quan sát cách bày bố gian phòng này.


Ây da, đi gấp mà vẫn có thể bày bố quỷ trận dạng này, không hổ danh là Tửu Quỷ hộ pháp của ta mà.


Bốn góc gian nhà, là bốn cái bàn tròn màu đen tuyền mục nát có vẻ được làm bằng gỗ gì đó không biết tên, mỗi cái bàn tại trung tâm có đặt một cái hồ lô rượu lớn chừng một thước, quanh bàn là ba chiếc ghế gỗ hình vuông sắp xếp ngay ngắn như hình tam giác, những chiếc ghế gỗ này nhìn thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dưới chân chúng mơ hồ nhìn thấy vật gì đó chỉ là không thể nắm bắt được mà thôi.


Bên kia Vân Thanh vừa mờ quyển sách tàn tạ ra, liếc nhìn một chút liền trừng mắt thầm nói một tiếng “Vô Sỉ!”, nhanh chóng gấp quyển sách lại muốn để lại chỗ cũ.


– Dừng tay!


Tay chưa hạ, quyển sách chưa về đến nơi, thì bên tai của Vân Thanh đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thiên Khẩu làm nàng có chút giật mình khựng lại nhìn hắn.



Chỉ thấy chả biết từ khi nào, Thiên Khẩu đã đi ra khỏi Tửu Lâu nhìn nàng mỉm cười một cái, rồi nhẹ nhàng nói một câu ôn hoà, cái cảm giác lạnh lẽo sống lưng khi nãy đã biến đi đâu mất rồi.


– Nếu ta là nàng thì sẽ không manh động thế đâu, nơi này sớm đã được bày trí Hương Quỷ Tửu Âm Trận, bây giờ mà nàng đặt mạnh quyển sách đó xuống thì không khác nào kết thúc đời mình tại đây đâu.


– Sao? Hương Quỷ Tửu Âm Trận? Ta chưa từng nghe nói thông tìn nào về Tửu Quỷ còn biết sử dụng trận kỹ nữa.


– Đương nhiên là không thể nghe được rồi, cái trận này là sau khi ta cùng lão ẩn cư, nghiên cứu vài trận kỹ khác mà ra, ngoài ta ra thì không ai giải được.


Thiên Khẩu mỉm cười nói, rồi quay sang nhìn một góc nào đó trong tửu lâu, tiếp tục đáp.


– Vì lần trước nhờ lão giữ đồ dùm, đúng ra vài ngày trước ta phải đến lấy, nhưng vì đã trễ vì tính an toàn, lão quỷ có việc nên sớm phải đi rồi, trước khi đi lão có ý bày trận này chỉ có ta mới giải được, nếu người khác tới thì hẳn sẽ là chết ngay tức khắc, chỉ cần một chút tác động mạnh nơi này liền sập.


Vân Thanh nghe vậy nhíu mày một cái, nhìn hắn ngoài cửa vẻ mặt hiện lên vẻ cổ quái, do dự hỏi một câu.


– Nếu ngươi sớm đã biết cách giải trận, sao còn không giải, lại còn đứng ngoài kia, ngươi có ý đồ gì?


– Ý đồ gì?


Thiên Khẩu lắc đầu, từng bước nhẹ đi vào thản nhiên nói.



– Ta là sợ nàng manh động quá, làm lỡ chuyện…


– Nên ngươi quyết định chạy trước bỏ ta lại ở đây một mình.


Lời chưa dứt, Vân Thanh đã xen ngang, ánh mắt hàn ý lạnh lẽo liếc nhìn lấy Thiên Khẩu.


– He he, thôi thì giờ nàng đứng đó một chút, đợi ta lấy đồ xong rồi kéo nàng cùng đi ra, bây giờ mà nàng vận thân lại lỡ đạp trúng cái bẫy nào khác của lão quỷ thì phiền lắm.


Thiên Khẩu chột dạ, cười nhẹ một tiếng, nói một câu không để ý gì mấy đến tâm trạng của nàng, rồi tiếp tục luồn lách qua vài ngỏ ngách bên trong của tửu lâu, giống như đã quá quen thuộc với nơi này, hắn di chuyển không đạp trúng bất ki cái bẫy nào cả.


Thấy hắn làm một bộ đi vào trong như vậy, Vân Thanh bên ngoài vẫn đứng yên không nhúc nhích tí nào, vì giờ khắc này nàng cũng đã cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình đang đàn áp nàng từng chút một.


Nếu lúc nãy, mình mạnh tay đặt xuống có lẽ đã chết ngay tức khắc rồi.


Vân Thanh trong lòng giờ đây đã có chút kinh hãi, loại áp lực này phải dần dần cảm nhận thì mới nhận ra, nếu ban đầu đã nhận ra có vấn đề, thì không cần thiết lập trận chi nữa.


Dù đây không phải vài loại Sát Trận mà nàng biết, nhưng nếu muốn giết người một cách vô hình, thì dưới ánh nhìn của nàng có thể nhận định rằng việc này dễ như chơi.


Trong thâm tâm nàng lại cân nhắc một lần nữa mệnh lệnh đến truy tìm vị thiếu gia này đưa về Thần Cơ Toán nếu hắn không về, sinh tử của nàng do hắn quyết định.


Ban đầu nhận lệnh nàng còn chút hi vọng được diện kiến uy phong của Thiên Vương trong Bách Vương, đến khi gặp Thiên Khẩu trong tình trạng suy yếu nàng liền thất vọng tràn trề, vì theo nàng biết Thiên Vương trong lời đồn vô cùng mạnh mẽ sao lại yếu như thế được, rồi sau khi đi cùng hắn liền nhận thấy bản lĩnh của người này không tầm thường, không những kiến thức uyên bác, nội công thâm hậu, một thân một mình chống lại cả vạn địch mà không hề chùn bước.


– Hừ, kệ đi. Nếu hắn không vể ta đi theo hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng với phong phái làm việc lúc nãy của hắn, liệu mình có thể chết lúc nào không hay thật.



Thầm hạ quyết tâm, Vân Thanh không do dự gì nhiều dường như đối mặt với sinh tử của mình, nàng từ lâu đã không còn quá coi trọng việc này nữa.


Một góc nào đó đen thui mịt mù, nếu không có ai chú tâm để ý kỹ càng, thì sẽ không thể phát hiện nơi này lại có một bóng người sắc mặt trầm lặng như nước nhìn về Vân Thanh.


Hắn đương nhiên là Thiên Khẩu rồi, sau lưng tên này có một bao đồ màu đen và một thanh kiếm cổ màu đen tuyền, vỏ kiếm được làm từ một chất liệu nào đó không để lộ nhiều nhưng có thể cảm nhận được sự bén nhọn rõ ràng.


Thiên Khẩu cũng đã thay đổi một bộ đồ mới, chỉnh lại tóc tai, đầu đội một chiếc nón lá khắc hình tiểu quạ đậu trên một vầng trăng lưỡi liềm màu đỏ tươi trong một bầu trời u ám, nếu không nhìn kỹ thì chiếc nón lá này đơn thuần chỉ có một màu đen mà thôi.


Tiếp đến bồ đồ hắn đang mặc cũng là một màu đen, áo ống tay dài, quần ống dài, trên đó có từng đường vân huyền ảo màu vàng và bạch kim xen lẫn với nhau, đôi khi sẽ bị hoa mắt, một là hình sao năm cánh hai là hình rồng vươn mình ở biển khơi, đặc biệt dưới bóng tối chúng sẽ hiển hiện một cách mơ hồ như là linh vật thật sự tồn tại.


Thật kì diệu!


Ở trong góc khuất này, Thiên Khẩu quan sát từng dạng sắc thái của Vân Thanh, nghe câu nói của nàng hắn cũng hiểu ra một chút vấn đề, chỉ là hắn cũng không quan tâm mấy, chỉ đành thở dài một hơi, khen ngợi một câu.


– Ôi thật là, cô nàng này luyện Vân Độ Tâm Kỹ còn hơn mình một bậc, chả thấy biến trạng cảm xúc nào trên gương mặt cả, đứng quan sát thêm tí nữa cũng không có ý nghĩa đi ra thôi nhờ.


Ngay từ đầu Thiên Khẩu đã có chủ ý thăm dò thực hư ý định của Vân Thanh, bản thân hắn không quan tâm lắm khi bên cạnh mình lại xuất hiện một cao thủ không rõ lai lịch, dù biết là nàng đến từ Thần Cơ Toán, đối với hắn nơi này có thể nói là nhà cũng có thể là không nên cẩn thận một chút là bình thường.


Trong cuộc thăm dò này nếu phát hiện Vân Thanh có điều gì bất thường, hắn không ngại sử dụng Hương Quỷ Tửu Âm Trận diệt sát nàng, bên mình có cao thủ là tốt, nhưng cao thủ mà lại có tâm giết mình thì đó là ngu mới để lại.


Thiên Khẩu cũng chưa đến mức ngạo mạn cho rằng mình là vô địch thiên hạ, dù có vài lời đồn nói hắn mạnh nhất Bách Vương, ừ thì chỉ có hắn rõ, Khẩu hiểu nhất mình mạnh nhất phần nào, đó là não là cơ trí, còn về một thân võ công thì cũng xem như tạm được.


– Yên tâm nếu đã là người của ta, thì ta đương nhiên sẽ không bạc đãi rồi, giờ thì đi thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui