Chương 6: Một Đêm Không Lặng
Tác giả: Thiên Bảo
Trời đã tối, vầng trăng đã lên, giờ là lúc đêm khuya, khi mà màn đêm bao phủ xuống vùng đất này.
Trong một góc nào đó tại làng Cú Đàng, có vài thân ảnh đen như mực đang du tẩu.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện đây là hai nhóm người đang truy đuổi nhau, một nhóm có ba, bốn bóng đen chiều cao không thấp, vai rộng lưng hùm hiển nhiên là nam nhân đang truy đuổi phía sau.
Nhóm còn lại chạy đằng trước, dù gọi là nhóm nhưng có chỉ một người độc lập cô độc, dáng người mảnh mai linh hoạt, mái tóc đen dài phất nhẹ trong gió. Hiển nhiên đây là nữ giới chỉ tiếc rằng nàng che mặt không thấy được nhan sắc của nàng.
Không nói cũng biết cô nàng hắc y nhân này, đang bị bốn người phía sau truy đuổi, vì chỉ cần nhìn vào số lượng liền đoán ra, nếu đổi lại là một truy bốn đó là nằm mơ, nhưng mà cũng không biết vì lí do gì dường như bốn người này quyết tâm không bắt nàng không được.
Bốn tên nam nhân liếc mắt nhìn nhau quyết định tăng tốc độ, quyết nhanh chóng phải bắt người này thật nhanh.
Thấy hành động đó của bốn người, cô nàng không khỏi lộ vẻ xem thường, tốc độ của nàng vẫn duy trì mặc cho bọn họ đuổi thế nào cũng không theo kịp.
Điều này đương nhiên rất quái lạ, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cô nàng đang dùng một cách chạy vô cùng khác thường cứ cách khoảng một lúc sẽ bộc phát ra một tốc độ nhanh chạy ra rồi tiếp tục duy trì tốc bình thường một lúc cứ đúng thời hạn lại bộc phát.
Vừa lúc đúng thời hạn, thân nàng hơi nghiêng hướng về phía trước, điểm mũi chân mạnh mẽ dồn trọng tâm lấy đà chờ phát lực, đang chạy mà đột nhiên dồn trọng lượng vô mũi chân thì cỡ nào cũng phải vấp té rồi chấn thương chân. Nhưng nàng hành động rất nhanh, dựa vào tự thế sắp nghiêng xuống đó, nơi chân bắt đầu phóng lực khiến nàng mượn tư thế phóng nhanh về phía trước một đoạn rồi lại duy trì về tốc độ thường.
Điều nàng vừa làm thật bất thường, dựa theo tư thế đó của nàng, ta có thể nghĩ rằng trong lúc phóng lực nàng đã không nhìn đến sức cản của gió như một mũi tên phóng ra ngoài, cường độ thân thể của nàng linh hoạt vững bền đến mức khiến nàng không có một chút gì gọi là tổn thương, mà vẫn duy trì cách chạy như vậy.
Thiên hạ bao la kỳ môn diệu kỹ mênh mông.
Một góc nào đó trong làng Cú Đàng cách đám người không xa, có một kẻ áo trắng nhìn vào đám người truy đuổi nhau, và nhất là cô nàng đang bị theo sát kia, hắn không khỏi thầm khen trong lòng.
Người này không ai khác chính là Thiên Khẩu, hắn nhân lúc nửa đêm mọi người ngủ, hắn đi ra ngoài dạo một đường đến tửu lâu mua một bầu rượu, đang trên đường về thì nghe được một chút động tĩnh, hắn hiếu kỳ núp qua một bên xem tình huống.
Lúc đầu hắn còn dựa theo thanh âm nghĩ đến một vài trường hợp, nếu là nữ nhân cần cứu mạng thì sao, thì hắn sẽ xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu là nam thì là người có quyền thế nên cứu để kéo quan hệ làm giàu, nhưng nếu là cụ già hắn sẽ đứng ra giải vây, mà mặc dù cứu không được hắn cũng làm loạn một hồi, miễn sao hắn luôn đứng trong vai người tốt là được.
Vì người tốt giúp người luôn mang lại danh, tiếng, lợi,… Hiển nhiên hắn cũng chỉ là nghĩ chơi thôi, nếu thật là mấy trường hợp này hắn sẽ đồng ý tương trợ, còn nếu là trường hợp khác như người ác này nọ, thì kệ đi ta không quan tâm, nếu tên ác bá kia trốn, thì hắn ra tay một chút liền được, ít ra cũng mang một chút tiếng tốt, còn không thì cứ mặc kệ là được.
Nhưng lúc thấy một nhóm người đang truy đuổi một cô nàng, hắn không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, không khỏi thầm nghĩ.
Đám người này là ai? Sao lại chạy loạn như thế? Họ thật có vẻ không được tầm thường, nhất là cô nàng kia.
Theo hắn theo dõi một chút, thì hắn phát hiện cô nàng này luôn luôn cố gắng giữ khoảng cách với đám người kia, rõ ràng là có thể thừa sức trốn thoát, nhưng trước sau như một vẫn duy trì khoảng cách như vậy.
Điều này cũng khiến Thiên Khẩu không thể hiểu nổi, hắn nghĩ một chút liền quyết định tiếp tục không theo đuổi nữa.
Tại sao ta phải đi theo? Lỡ bị dính vào thì sao? Phiền phức không tìm đến ta, ta đi tìm nó làm gì, huống hồ ta chỉ là thầy bói.
Nghĩ vậy, Thiên Khẩu dừng lại đổi hướng, đi về phía khu rừng âm u kia, ở đó mới là địa bàn của hắn.
Hắn vốn là người ghét phiền phức, lúc đầu nhìn thấy đám người truy sát, hắn đã có ý thối lui, nhưng vì hiếu kỳ tò mò chuyện gì xảy ra nên hắn quyết định theo dõi đuổi theo.
Nhưng khi Thiên Khẩu thấy cô nàng sử dụng “diệu kỹ” kia, hắn đã quyết định thối lui, hắn thật sự không muốn dính đến phiền phức của đám người này, hay là có chút liên quan nào.
Vì cái gì lại vậy, đương nhiên là vì diệu kỹ, chỉ có những thế lực không tầm thường mới sở hữu diệu kỹ như vậy. Những diệu kỹ này không phải ai cũng có thể làm được mà cần tập luyện rất nhiều mới may ra làm được, và một số diệu kỹ nổi tiếng cũng sẽ thành đặc trưng cho một gia tộc.
Những gia tộc này vô cùng coi thường hoàng quyền thường có xu hướng coi thường, ẩn thế, phản quốc, lật đổ hoàng quyền,… Nói chung là có rất nhiều mặt, nhưng có thể thấy đa phần họ đều là trọng phạm cần diệt trừ.
Ở một quốc gia, có câu nói “Thuận vua thì sống, nghịch vua thì chết”, nên đa phần các gia tộc này lựa chọn ẩn thế, có thể là sống với danh phận khác cũng có thể là “không tồn tại”, có đa dạng hình thức “sống”, và đương nhiên bọn họ không can thiệp hoàng quyền, thì hoàng quyền cũng không thể nào can thiệp vào chuyện của bọn họ, hai bên nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu có xung đột lớn vậy khẳng định quốc gia ấy phải đổi chủ.
Biết được điều này, Thiên Khẩu mới không muốn dính dáng vào đám người kia, vì nếu lây một chút thôi hắn sẽ rất phiền phức nhiều khi là mất mạng.
– Ây da, ta chỉ muốn làm thầy bói mà thôi, đừng kéo hoạ đến cho ta nha.
Thiên Khẩu thầm nói, hắn dừng lại nhìn lên ánh trăng một chút, rồi lại đi tiếp tục tiến vào khu rừng địa bàn của hắn.
Hắn vừa rời đi không bao lâu, cô nàng liền tăng tốc độ muốn thoát khỏi bốn người này.
Bốn tên nam nhân thấy vậy, một bộ không cam lòng, vẫn tiếp tục đuổi theo hiển nhiên không kịp, rất nhanh hình bóng nàng đã dần khuất xa trước mắt họ.
Lúc này, đột nhiên phía sau lưng họ bay lên một luồng hàn ý lạnh lẽo, khiến họ không khỏi nhìn lại, lúc họ còn chưa kịp định hình…
Phốc!
Một người trong số họ bị một mũi tên bắn xuyên tim, chết ngay lập tức.
Thấy vậy, một tên áo đen lập tức la lên.
– Có địch sau lưng, tất cả tản ra.
Hắn dường như là nhóm trưởng của nhóm này, vừa nhận thấy tình hình liền quyết định nhanh như thế quả thật là không tệ.
Lúc này sau lưng bọn họ chỉ nghe được một âm thanh nữ tính lạnh lẽo.
– Chạy được sao?
Lòng bọn họ run lạnh muốn phản kích, nhưng chỉ thấy một người trong số họ đã bị một thanh gươm đâm xuyên tim, một người khác lại tiếp tục bị một mũi tên bắn xuyên, vị trí trúng vẫn là tim, hiển nhiên đám người này thật tàn nhẫn.
Lúc này, tên nhóm trưởng phản ứng nhanh nhất phóng ra hướng về phía các gian nhà mà chạy, nhưng dù vậy vẫn trễ chút xíu, một mũi tên liền bắn xuyên qua vai trái hắn, máu tươi chảy xuống khiến hắn rất đau nhưng không la hét chỉ có tiếp tục chạy.
Phạch!
Lúc cô nàng vẫn còn muốn tiếp tục đuổi theo, thì lại có một mũi tên bắn ra cắm vào đất trước mặt cô cản lại, trên đó có một miếng giấy cột vào, nàng tháo ra cầm lên nhìn xem, nàng kinh ngạc “ồ” một tiếng, nhìn về một phương hướng gật đầu, sau đó rời đi.
Còn thi thể của đám người kia rất nhanh liền sẽ có người đến thu dọn chỉ là lần này lại chạy thoát một còn chuột hiển nhiên vẫn để nàng có chút không vui, nhưng khi nhớ đến lời nhắn nhủ trong tờ giấy kia nàng không khỏi thầm cười nói.
– Thật không ngờ, nơi này cũng có đồng môn của ta, không biết là người của “diệu môn” nào nhỉ?
Chỉ có những gia tộc có diệu kỹ, mới có thể gọi là diệu môn. Chỉ cần một gia tộc có diệu kỹ liền đã xứng danh diệu môn.
Mà diệu kỹ là gì? Diệu kỹ chính là những kỹ thuật, kỹ năng đặc thù mang tính chất phụ trợ cho một tình huống, hoàn cảnh nào đó, có phòng ngự, công kích, tăng tốc, trị thương,… Đa dạng, mà nhà nào có diệu kỹ liền xưng diệu môn, nhưng trong đây cũng có phân chia cấp bậc. Sở hữu một kỹ là Tiểu môn, hai đến ba kỹ là Trung môn, bốn tới sáu kỹ là Đại môn, nhưng hơn thế nữa gọi là Quốc Môn.
Và đó cũng là lý do một quốc gia có thể vĩnh cường trấn áp các gia tộc xưng diệu môn, bởi vì hắn cũng là diệu môn có số lượng diệu kỹ rất nhiều.
Cô nàng ở trên có duyên không tệ với Thiên Cơ, sau này chắc hẳn sẽ còn gặp lại, nàng là Lâm Yên đến từ một tiểu môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...