Chương 59: An Bài
Tác giả: Thiên Bảo
Huỳnh Cẩn và Tiến Thán thực lực na ná nhau chênh lệch tí xíu là chuyện bình thường chỉ là bộ dáng có chút chật vật hơn mà thôi, vốn tính của hắn cũng không hiền, hình dạng như vậy cũng không sao.
Chỉ có điều không ngờ người đi đầu lại là Yên Nhi thực lực đứng thứ năm, xưng là Ngũ muội, vì biết mình yếu kém nên mỗi lần nàng ra tay rất tàn nhẫn và ác độc, điều đó đối với nàng không gây ảnh hưởng gì nhiều đến tâm tính.
Vì thủ đoạn như thế, Thiên Khẩu từ lâu đã ngầm nhận ra sát khí nội liễm trên người cô gái này, mặt khác hắn cũng phát hiện ra cô nàng này sỡ hữu một linh giác rất mạnh mẽ kết hợp với sát khí mang trong người, với huyễn thuật bình thường không thể nào đánh lừa được nàng.
Cho nên việc nàng xuất hiện tại đây sớm hơn người khác cũng không phải là sai.
Hiện tại, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Thiên Khẩu và Vân Thanh đã chia tay bang nhóm Bách Thú Dạ Hành, theo sự chỉ dẫn tận tình của Thiên Khẩu, Ưu Tú cũng đã rõ hơn về việc của mình, vì tính an toàn cho nàng cho nên hắn cũng đã tặng cho Tú một bộ Diệu Kỹ của Ưu Gia mà hắn nắm giữ Hàn Mị Ưu Khuyết, với nó hắn mong nàng có thể bình yên đến khi lần sau có thể gặp lại.
Về phần Thanh Lâm, hắn cũng đã minh bạch về chuyện của gia tộc còn được Thiên Khẩu cho một bản đồ hướng dẫn đi đến nơi đó, còn đến được hay không thì còn phải nhờ vào bản thân hắn, theo lời thuật lại của Khẩu, đây cũng là một phần lời hứa của hắn mà trước kia hắn hứa với một vị cố nhân họ Lâm.
Tiếp đền Yên Nhi, hắn rất hứng thú với Linh Giác của nàng, trong người hắn cũng có một Diệu Kỹ có thể giúp cho người ta có thể được một trực giác mạnh, nhưng về phần luyện Linh Giác thì không có (môn này không tồn tại tại giới này), cái Diệu Kỹ hắn đã thành thục rồi, nhớ lại rồi tặng cho người khác thì cũng không sao, nên Khẩu đã tặng cho Yên Nhi Minh Kinh Kỹ xem như là vốn đầu tư cho cô nàng sau này, hiển nhiên cô rất vui sướng, và đã có thêm vài phần hảo cảm với hắn.
Hai người Tiến Thán và Huỳnh Cẩn, Khẩu không nhận ra có gì đặc biệt cho lắm, nên đã chọn đại vài món võ công giang hồ tặng cho, Cương Hổ Quyền, Lang Thủ Cước, Kê Mẫu Công, Sa Mãng Hành,…
Cứ như vậy an bài, xong rồi lại chia tay, Thiên Khẩu đi theo đường núi dự định đến Tửu Lâu gần đây nhận gói đồ được lão Tửu Quỹ giữ dùm, rồi mới lên được tìm dược liệu trị độc, không tự mình trị được thì đi tìm y sư.
Hiện tại dù có chút khó khăn, nhưng hắn vẫn có thể nhẹ nhàng khống chế độc tố được, lại nói hai người đi chung với nhau, Vân Thanh một vẻ lạnh lùng khó gần, Thiên Khẩu cũng không tiện mở miệng, vừa đi vừa nghĩ lại mấy chuyện vừa rồi, đem những điều còn chưa thấu, bây giờ nghĩ cho thấu triệt.
Đây có thể được xem như là một trong những thói quen có thể giúp hắn có được ánh nhìn đa sắc thái với vạn vật sự việc xung quanh, vì làm như vậy không những giúp hắn thấu triệt tình huống lúc đó, mà còn tìm ra giải pháp để đối mặt với những tình trạng tương tự sau này, và hắn cũng thăng hoa hơn cho mình là tạo ra một tình huống mới từ một chi tiết nhỏ trong một tình huống cũ làm thay đổi cả quá trình rồi lại tiếp tục tìm ra giải pháp hoàn tất mọi việc.
– Có vẻ huyễn thuật mà ta bày ra đã vô thức làm cô nàng này thức tỉnh toàn diện Linh Giác của mình. Bởi vậy mới nhanh chóng thoát khỏi ảo trận như vậy.
Thiên Khẩu chật vật đi từng bước sau lưng Vân Thanh, tự đánh giá lại Yên Nhi nhẹ thầm nói một câu.
– Ý ngươi là cô nàng vận tử bào lúc nãy sao? Ngươi có nhìn lầm không? Ta thấy tâm tính người này rất là trẻ con, sao có thể là một người dễ dàng phá huyễn thuật của một thiếu gia của Thần Cơ Toán chứ.
Vân Thanh không để ý nhiều đến Khẩu, chỉ liếc mắt nhìn một chút, nói một câu không có vẻ gì ngạc nhiên, thần sắc vẫn lạnh lùng như vậy.
– Nhãn quan của Thiên Cơ ta sẽ không sai đâu, với lại ta có một thắc mắc như này không biết nàng là theo lệnh của ai đến đây vậy?
Vân Thanh chợt dừng lại, quay đầu nhìn lại Thiên Khẩu thật kĩ trầm ngâm một chút, âm trầm nói.
– Ngươi có thật là Thiên Cơ không vậy? Một Thiên Vương trong Bách Vương sao lại yếu nhược và phế như vậy.
Dứt lời nàng liền quay sang đi về phía trước, như không còn quan tâm tới hắn nữa, lúc quay sang ánh mắt liếc nhìn Khẩu của nàng toát lên vẻ thật vọng dù rất nhanh thay đi, nhưng vẫn bị Thiên Khẩu nhận thấy được, trong lòng thầm bực.
Lại nữa rồi, thêm một người nghe tin đồn mà tìm đến, không biết ai tung tin bậy bạ, nói ta thế này thế kia, dù mang tiếng tốt thiệt, nhưng hình tượng của bọn họ vốn viễn siêu thằng này mà.
Nội thương trầm trọng, độc tố trong người loạn động, khí định thần nhàn khống chế, giờ thì hoả khí bốc lên, nương theo độc tố trong người vực khởi, nhịp thở trở nên hỗn loạn, sắc mặt đỏ bừng khó chịu.
Thiên Khẩu không thể nào không dừng lại vận công điều tiết độc tố khống chế nó loạn hành trong người, tâm tình theo đó cân bằng tâm cảnh, một cái đầu lạnh, một trái tim lạnh, tâm không loạn độc không khởi.
Vân Thanh thấy hắn ngồi xuống điều tức, đành chỉ đứng xa xa quan sát một chút liền kinh ngạc phát hiện độc khí nương theo hơi thở mà thoát ra từng chút một, từng đường gân xanh đen hiển hiện to lên theo từng nhịp thở, rõ ràng nhất là từng đoàn hắc khí mờ nhạt quay quanh thân.
Người này trúng phải độc tố nặng như thế, mà vẫn có thể cầm cự đến giờ, rồi còn đủ sức chiến đấu với cả một đội quân sao, hắn thật sự là Thiên Cơ, Thiên Vương một Vương trong Bách Vương.
Kinh ngạc qua đi, suy nghĩ thêm một lúc, nàng lại có chút bực bội nhẹ thầm nghĩ.
Có chút sai sai, theo những gì mà mình biết được về Thiên Vương thì không phải nói là người này vạn pháp đều thông, một thân cơ trí đứng đầu Bách Vương, diện sắc chân mục diễm lễ, làm người như thánh có tâm không loạn và một điều đặc biệt nữa là Song Nhãn Thường Sát.
Đây là những gì mà Vân Thanh biết được trên cơ sở thông tin được tổng hợp lại từ nhiều lời đồn của thiên hạ, cao tầng Thần Cơ Toán đã thống kê và viết ra như thế, còn nếu đúng theo như lời đồn thì như Thiên Khẩu nói vốn đã viễn siêu hắn.
Còn Song Nhãn Thường Sát, ý là chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể giết chết đối thủ, vậy nói lên ánh mắt của người này rất đáng sợ, nhưng mà Vân Thanh nảy giờ nhìn nhiều nhất chính là ánh mắt của Thiên Khẩu không thấy có gì đặc biệt, cho nên có chút nghi ngờ.
Mấy thứ khác thì nàng không chắc lắm, nhưng giờ khắc này thấy hắn trung phải độc tổ mãnh liệt như thế, mà vẫn có thể kéo dài vận công khắc phục, thì nàng đã có thể tin thêm vài phần rồi.
Sau một lúc thời gian trì hoãn, Thiên Khẩu cũng đã khống chế lại tình trạng độc tố trong người, sắc mặt lại tái nhợt hơn lúc trước một lần nữa, hắn vận thân đứng dậy duỗi một người một cái, rồi lại nhìn về phìa Vân Thanh đối diện nhẹ gật đầu một cái nói.
– Chắc nàng cũng đã nhận ra độc tính trong người của ta như thế nào, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm mau đi thôi.
Dứt lời, Thiên Khẩu xác định phương hướng một cái, rồi dẫn đầu đi về phía đó, dường như phong độ của hắn đã trở lại, và khí chất mà hắn vô thức toả ra đã làm cho người khác phải kính ngưỡng nghe theo.
Vân Thanh có kinh ngạc một chút, rồi lại đi theo không nói gì nữa, cước bộ nàng cũng không chậm rất nhanh liền đuổi kịp Thiên Khẩu và cũng nghe được những lời hắn tự nói mình, dường như cũng muổn để nàng nghe nên Thanh cũng chỉ lưu ý một chút mà thôi.
– Xem nào ta ở U Minh Lâm xem chừng cũng đã 6 năm rưỡi rồi, nhờ địa thế đặc biệt cộng theo đoàn của Tiểu Hắc đến làm Huyễn Thuật, Ảo Trận rồi tiếp ẩn cư ở đây, thay đổi mọi ngành nghề để kiếm sống,…
– Đi qua từng làng, thông hiểu thế tục, chừng một tuần trước đây ta như có linh cảm chuyện gì đó sẽ xảy ra với mình, nên dựa vào U Minh Lâm tìm đến một mảnh đất trống thi triển huyễn trận nhờ người xây làng, rồi lại Mê Huyễn Thôi Minh Kỹ, thôi miên người khác quanh quẫn trong làng tạo hiện trường giả chờ chúng đến.
– Dù đã chuẩn bị như thế mà thân ta vẫn còn trúng phải độc tố dạng này, rồi Tiểu Hắc cũng phải hi sinh, ây da Thiên Vương sao quả nhiên không xứng mà…
-…
Vân Thanh đi ở phía sau, càng nghe càng giật mình, dù không biết có phải toàn bộ là sự thật hay không, không biết bản thân có nên tin hay không.
Nếu tất cả mà là thật, thì người này không phải mình có thể xem thường, còn nếu là không thì mình cứ xem như thường là được.
Vân Thanh cũng không có quá để ý chuyện này, vẫn cứ nhu thuận đi theo phía sau mà nghe ngóng thôi, ngoài mặt là vậy trong tâm lại thầm cảnh giác, vì không biết sao từ khi đi theo hướng của Thiên Khẩu nàng lại có một cảm giác bất an.
– Có ngửi được mùi gì không?
Thiên Khẩu vốn đang tự nói một minh lại đột nhiên hỏi Thanh làm nàng có chút bất ngờ, nghe ý như vậy nàng cũng chú tâm vào mũi ngửi ngửi thử, song đôi mày khẽ nhíu, môi khẽ mấp máy nói.
– Hương Tửu?
Thiên Khẩu nghe vậy có chút kinh ngạc, nghĩ ngợi một chút thấy cũng hợp lý, nên chỉ cười nhẹ nói.
– Đây là địa phận của Tửu Lão, cẩn thận một chút Hương Tửu này có khả năng làm loạn thần trí đấy.
Nghe vậy, vốn đã cảnh giác, Vân Thanh lại một lần nữa nâng cao tinh thần đi kè kè Thiên Khẩu.
Vốn Hương Tửu bình thường nàng cũng không sợ mà còn xem thường, nhưng chiếu theo lời của Thiên Khẩu, thì đây có khả năng cao là Loạn Hương của Tửu Quỷ, một trong những vị khách khanh trưởng lão của Thần Cơ Toán mà nàng đã từng nghe qua.
Nàng chỉ biết người này sớm đã mai danh ẩn tích, nhưng nàng không ngờ rằng người này lại ở gần với Thiên Khẩu như vậy nên nàng cũng có chút bất ngờ và kinh sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...