Chương 51: Quyết Định
Tác giả: Thiên Bảo
Dứt lời, Thiên Khẩu lạnh lùng lách thân di chuyển qua một bên, đôi con ngươi vẫn chăm chú nhìn kỹ vào từng dông tác cua họ Tống.
Phành!
Vị trí Thiên Khẩu vừa đứng đã bị tách ra một hố bởi một nhát đao mãnh liệt từ tên kia.
Xoạt xoạt…
Thân đao khẽ chuyển thân mình như rồng thiên phóng lên trời cao, nhát chém mãnh liệt tấn vào Thiên Khẩu.
Phịch!
Khẩu lưỡn người ra sau lộn nhào một cái chưa kịp thở ngẩng đấu quan sát tình hình, trong lòng lại chợt dâng lên hàn ý lạnh lẽo, thân thể hạ mình xuống và nhảy về sau.
Phành!
Một thanh trường kiếm sắc bén chém ngay xuống mặt đất làm nó nứt toát cả ra, khí thế một kiếm lan tràn trầm trọng, nền đất cũng khẽ run rẩy, có vẻ chúng lại càng thêm nặng nề, như nó bị một khoảng cân sắt trăm kí đè lên, in luôn khí thế một đòn dưới nền.
Hai đòn đao kiếm khí thế trầm trọng hung ác liền thất bại, dù họ Tống đã gian xảo tấn công bất ngờ nhưng cũng không thành công.
Ngay từ lúc lời chưa dứt, hắn đã vận thân công đến, vốn ý định bất ngờ trí mạng một đòn nhanh chóng gọn lẹ, hắn sớm đã nghĩ đến Thiên Khẩu sẽ tránh nhanh.
Nhưng tránh một đòn thì được, chứ sao có thể hai đòn liên tiếp huyện vào trong nó là tuyệt khí chặn đường trì hoãn, sát thế hung ác trầm trọng lấn át tâm lý, sự kết hợp hòa huyện chúng vào với nhau sẽ chặn hết đường lui của Thiên Khẩu.
Với cái ý nghĩ như thế, hắn đã cho rằng mình đã tính hết mọi đường và thực hành nhanh chóng, không để cho Thiên Khẩu có kịp thời gian suy nghĩ.
Đòn thế liên tiếp, nếu người hứng chịu là phàm phu tục tử bình thường, hay là những võ giả tông sư hành đạo thì chắc hẳn sẽ chết ngay. Nhưng đối mặt là Thiên Khẩu, là Thiên Vương trong Bách Vương, nên điều đó liền không dễ dàng chút nào.
Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không cần suy nghĩ cũng có thể tránh né được những đòn đánh như thế, không những vậy còn có thể phản đòn.
– Liên Hoàn Khuất Nhãn
Lời vừa dứt, chỉ thấy Thiên Khẩu lách mình biến mất ngay tại chỗ, họ Tống kinh ngạc mà nhìn, hàn đòn thế thất bại làm hắn có chút buồn bực chưa kịp vận lực ra đòn tiếp theo thì Khẩu đã đánh trước.
Trong lòng bất chợt dâng lên hàn ý không lạnh, mà bao trùm hơn tất cả vào nó là sự sợ hãi tột cùng vô cớ.
Phành!
Nơi ngực họ Tống vô ý bị một chưởng mãnh liệt ấn vào làm nó cũng có vẻ bị lún xuống, khí huyết khó lưu thông sắc mặt tái nhợt.
Phành!
Lại tiếp một đòn, quyền thế mãnh liệt đánh vào khủy tay, làm cho cánh tay phải run run, nắm tay không vững thanh trường kiếm nặng nệ rơi xuống mặt đất.
Phành! Leng keng…
Cứ tiếp là tay trái, thanh đao bén nhọn trầm trọng do không vững chắc cũng nặng nề rơi xuống mặt đất, lại vô tình đè lên thanh kiếm phát ra thanh âm bén nhọn.
Đòn thế của Thiên Khẩu quá nhanh, ngực lưng, chân, tay, đầu cứ thế liên tục hứng chịu biết bao là đòn đánh, quyền, cước, chưởng,… Và nhiều hơn thế nữa toàn bộ thân thể của họ Tống đều bị va đập mạnh ngày càng mãnh liệt, khiến nó không ngừng tự co giật và run rẩy, muốn quỳ.
Một điều quỷ dị là, đáng lẽ ra những đòn này tính đúng là cận chiến, vậy thì khó có thể nào mà đánh liên tiếp khiến cho đối phương không thể phòng phủ được.
Tên họ Tống bây giờ còn đang có cảm giác, hắn không phải đấu với một người, mà là trăm người, ngàn người, đánh như thế dù là cao thủ cũng không kịp trở tay mà còn có khả năng bị mài chết nữa.
Ngàn người mà hắn cảm nhận kia sẽ không bao giờ hết sức, mỗi đòn đánh cứ một lực duy nhất mà làm không tăng không giảm mà thế công lại nhanh chuẩn sát ác, họ Tống đã dần không thể chịu đựng được nữa rồi.
– Aaaa…
Họ Tống rống lên khí thế mãnh liệt bất ngờ, một quyền tiến nhanh vào mặt hắn cũng vì thế mà chợt khỏi đường đi đánh ngang qua, xẹt nơi hốc mắt khiến nó chảy môtr hàng huyết lệ.
Thiên Khẩu lùi lại, hiện hình cách Tống không xa, lạnh lùng nhìn hắn, phủi phủi thân mình, đôi tay lắc lắc một chút.
– Lâu rồi ta không xài chiêu này, quả thật có chút không quen đấy nhưng cũng đã dư sức đánh bại ngươi rồi.
Phụt!
Họ Tống thổ huyết nặng nệ, cả thân quỳ xuống, thần sắc trắng bệch như người mình, cả người ướt nhem một màu đỏ bọn chúng đều là máu, mà giờ đây nhìn lại tên này lại có cảm giác hắn dường như đã to thêm một chút.
– Thống lĩnh!
Tiểu Bái đứng ở xa quan sát từ đầu đến giờ, đã sớm cứng đờ trước khung cảnh tàn sát về một phía của Thiên Khẩu, từ khi thấy Khẩu biến mất hắn đã tập trung toàn bộ tinh thần tìm kiếm, nhưng mãi không tìm ra, còn họ Tống thì vẫn mãi chịu đòn làm hắn khó chịu, sốt ruột, lo lắng rồi sợ hãi đơ người, hắn không ngờ rằng Thiên Khẩu lại mạnh đến vậy.
Đây là thực lực thật sự của Thiên Vương sao, kỳ này ta tiêu rồi làm gì đây…
Mãi suy nghĩ tìm lối thoát, đến khi họ Tống thống lĩnh kia của hắn quỳ xuống phun máu, hắn mới chợt tỉnh lại tiến lên đỡ lấy thống lĩnh.
– Đại nhân, ngài không sao chứ?
Tiểu Bái thần sắc lo lắng lay lay họ Tống, nhưng không được gì nhiều chỉ thấy rằng thân thể cao to của tên này đang trong tư thế gục ngã xuống.
– Yên tâm, hắn không sao đâu, sẽ không chết được, tạm bỏ hắn qua một bên giờ thì đến lượt ngươi rồi.
Thiên Khẩu lạnh lùng nói một câu từng bước tiến đến, Tiểu Bái thần tình sợ hãi lo lắng cuống quít lên.
– Ngươi từng có tới đây, ngươi mà đến ta sẽ không tha cho ngươi…
– Hừ, vẫn còn mạnh miệng lắm, chắc hẳn ngươi là lần đầu tiên là ngoài lịch luyện rồi, để ta tiễn ngươi một đoạn đường về nhà.
Dù có chút trêu đùa, nhưng giọng điều thì là sự lạnh lẽo khôn cùng tràn ngập luôn cả bầu không khí nơi đây.
– Ngươi ép ta!
Tiểu Bái đột nhiên rống lên, lục lục thân mình lấy ra một cái lọ màu xanh biếc, từ trong đó đỗ ra hai viên dược hoàn một cái màu đỏ và một cái màu đen.
Hắn nhanh chóng đưa viên màu đỏ cho tên họ Tống ăn, Thiên Khẩu có nhíu mày nhưng không ngăn cản, còn tên Tiểu Bái thì nhanh chóng ngậm vào viên màu đen rồi nuốt xuống, từ trong người lại tiếp lấy ra một cái hộp màu đen nhỏ.
Thiên Khẩu nhíu mày sâu hơn, lòng hắn chợt động có dự cảm không lành, mặt khác độc tố mà hắn khống chế trong người, lại vô duyên vô cớ oanh động trở lại giống như là có gì đó đang xúc tác.
– Chiếc hộp này… Không ổn!
Thiên Khẩu nhanh chóng lùi về sau, Tiểu Bái bên kia đã hé mở chiếc hộp, chưa hoàn toàn phóng thích đã bốc lên mùi khó ngửi cực kì, vừa có chút là tanh của máu, vừa có chút là hôi thối của thi thể, vừa có chút gì đó cực thối nhưng lại cực độc.
Mùi hương lạ ki này lan chóng tản ra xung quanh, Thiên Khẩu đứng một khoảng không xa, nhưng độc tố trong người lại phát động mãnh liệt càng quấy bản thân hắn.
Tên họ Tống thân thể cũng run run chợt tỉnh táo, thần sắc kinh sớm trước cái mùi hôi thối này, nhưng càng hít vào hắn lại càng lại nhịp thở bình thường, chỉ là quá kì lạ tên này không biết hít cái này có phải là việc tốt hay không, nên cũng có chút chần chừ nín thở.
Họ Tống và Thiên Khẩu cùng dùng ánh mắt kinh ngạc khó hiểu nhìn vào Tiểu Bái vì bây giờ chỉ có mình hắn là không bị gì.
Xem ra thứ hắn ăn lúc này là hẳn giải dược rồi, nhưng vì lúc tên này sử dụng lại có vẻ mặt điên cuồng, mình liền có thể cho rằng đây là phương pháp lấy độc trị độc, dùng độc khác phát động lên minh để phòng hờ kịch độc bên ngoài đang lan tràn.
Thiên Khẩu lại một lần nữa có nhận thức mới về Tiểu Bái, nhưng dù nội công vẫn thâm hậu khống chế lại có vẻ không cầm cự được bao lâu, sắc mặt hắn đang dần tái nhợt đi.
– Chết tiệt, độc này…
Phụt!
Thiên Khẩu vận công đẩy độc tố lên miệng, thổ huyết phun ra, nhưng cũng vì thế mà gây ra nội thương, khiến hắn phải quỳ xuống một chân, ngâng đầu quan sát tình hình tính toán.
Tiểu Bái bên kia sau khi dùng độc liền mơ mơ màng màng không để ý xung quanh, tay cầm không vững rớt luôn chiếc hộp xuống đất, từ trong đó chảy ra một dòng chất lỏng màu đen lục không thấm đất mà làn tràn ra xung quanh.
Họ Tống thấy vậy, liền vận thân mình đưa Tiểu Bái ra xa, tránh ra khỏi mảnh đất độc đó, còn Thiên Khẩu mặc dù giờ đã yếu đi một chút nhưng vẫn còn đủ sức đứng dậy phóng về phía khu rừng của mình.
– Xem ra thứ độc này chỉ là thứ dùng một lần…
Ở lúc trước khi đi, hắn có ngó qua lại chất lỏng này, dường như dưới ánh sáng mặt trời nó liền bốc hơi thành khói xanh nhẹ rồi tan đi.
Môn này của Tiểu Bái làm Thiên Khẩu phải mở mang tầm mắt, dù hắn tự nhận là kinh lịc phong phú, kiến thức sâu rộng uyên thâm bác học, nhưng dù vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp dạng này.
Giờ Khẩu càng hiếu kỳ hơn là cái tổ chức Hắc Cực kia rốt cuộc là cái tổ chức như thế nào đây, hắn càng ngày càng không rõ đối với cái tổ chức này.
Xem ra, những gì mà ta biết được trước đó liền không xài được nữa rồi, sau sự việc này cũng nên tái xuất giang hồ thôi. Ta có cảm giác rằng thiên hạ này lại huyết hà một lần nữa.
Trong lòng đã quyết như vậy, sau sự việc hôm nay Thiên Khẩu sẽ tái xuất giang hồ, vốn vài năm trước hắn đã có ý định ẩn cư hưởng thụ sống qua ngày, cắt đứt liên lạc với Bách Vương tìm một nơi nào đó ở ẩn.
Nhưng giờ thì hắn cũng đã không còn là thành viên Bách Vương và hắn cũng đã đáp ứng là sẽ phải bảo vệ gia thân của bọn họ chu toàn, trước sau gì hắn cũng sẽ tái xuất, nhưng với dự định đáng lẽ là vài năm nữa, mới khởi hành, giờ thì đi sớm một chút thôi cũng không có gì quá lạ.
Hắn là Thiên Vương tinh thông nhất là Thiên Cơ Đạo Trời, quá nhiều duyên phận gắn bó, trùng hợp tình cảnh phải buộc hắn ra sức một lần nữa rồi, nếu không hành động sớm, hắn có cảm giác rằng mình sẽ hối hận cả đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...