Chương 50: Có Vấn Đề
Tác giả: Thiên Bảo
Mảnh đất khắp nơi thi thể, ngồi lấy hai người đàn ông đối lặp, một kẻ thì điên cuồng khí thế, một người lại nhàn nhã hít thở, hưởng thụ bầu không khí phút chốc liền nên tanh máu này.
Thống lĩnh kì này chắc có thể đánh bại Thiên Vương…
Tiểu Bái đứng ngoài khí thế hung bạo kia quan sát mảnh đất này, thần sắc thận trọng, bản tâm có chút tự tin ngạo mạn, nhưng trong con ngươi lại xen lẫn một tia thấp thỏm lo âu.
Mặc dù hắn đã nắm chắc phần nào, tên thống lĩnh kia của mình có thể xoay chuyển thế cờ, nhưng phần hơn là lo lắng, không biết Thiên Vương còn có chiêu trò gì chưa sử dụng không.
Nên nhớ danh xưng Thiên Vương, không phải là thứ đồ chơi làm vui đám nhóc hằng ngày, cái danh xưng này là một pháp hiệu và cũng là một lời răn đe với kẻ thù rằng chớ chọc ta, nhưng dù có chọc thì các ngươi cũng không thể làm gì ta, vì ta là Vương của cả bầu trời này.
Lại nhìn thấy vẻ nhàn nhã đó của Thiên Khẩu, Bái lại càng thêm không yên lòng, hắn lo rằng không biết Thiên Khẩu đã bài trừ độc tố trong người chưa.
Dù đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Hoang Lục Phấn đối phó người, nhưng trước khi hắn được ban cho phấn này cũng có biết sơ qua một chút về những người đã trúng độc thì như thế nào.
Phần lớn đa phần sẽ hoá điên, sau đó dưới sự khốn khổ hành hạ bản thân đến chết, loại thủ đoạn này không khác là mấy với cách mà Thiên Khẩu đã ra tay với đội tiễn của họ Tống ở ngoài làng.
Không biết đây có nên gọi là gậy ong đập lưng ong không nữa… Mà, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã đó của Thiên Khẩu, lòng của Bái liền không thể phân định bất cử điều gì rõ ràng được nữa, đành đứng xem chờ kết quả thôi.
Sự hồi hộp vô ý dâng lên, làm bầu không khí trở nên gấp rút vội vàng, họ Tống ngồi thiền, khí thế ngày càng trầm trọng, thần sắc không những liền trở nên điên cuồng mà còn có sự hung bạo hiếm có trước đây chưa từng thấy.
Bùm!
Áo trên thân vốn đã rách rưới máu me đầm đìa, mồ hôi nhễ nhại giờ lại đột nhiên nổ tung ra, dâng lên khói bụi mịt mù xung quanh.
Tuyệt Khí trên thân vốn chỉ nội liễm trong người khi ra chiêu mới dẫn đầu tạo khí thế trầm trọng, giờ đây lại lan tỏa ra chung quanh, mở rộng phạm vi Tuyệt Khí nơi nơi liền trở nên ngột ngạt khó thở.
Đến nỗi làm cho nơi này u ám ác sát hơn vẻ thường, vì cả bầy thi thể đều bị chịu ảnh hưởng bởi tuyệt khí, khiến chúng gần như rơi vào hầm băng đông cứng lại thân mình, bọn chúng vốn dĩ đã chết, không biết sao vì việc này mà chúng cảm nhận rằng mình sẽ chết nhanh hơn nữa.
Sát Thế cũng theo Tuyệt Khí lan rộng mà ngày càng mạnh mẽ phất lên trời cao rồi lại lan tràn ra khắp nơi bao phủ cả mảnh đất này, khiến nơi đấy như thành một vùng đất chết.
Thiên Khẩu ngồi đối diện cảm nhận được khí thế ấy thì nhíu mày một cái, rồi thầm cười lạnh, Khẩu cũng có chút không ngờ rằng luồng khí thế này lại phô trương như vậy, gần như bao phủ cả một phạm vi lớn, làm như vậy chẳng khác nào sự vùng vẫy mãnh liệt cuối cùng của một sinh vật nhỏ bé trước khi chết vậy.
– Bộ môn này có vấn đề…
Bùm!
– Chết đi!
Lời còn chưa dứt, đã bị khí thế của họ Tống cắt ngang kèm theo đó là cơn thịnh nộ tột cùng phát tác.
Từ tư thế thiền định dưỡng công, hắn phóng lên nhanh chóng một chưởng nâng lên khí trầm trọng bao trùm, như thể biến đòn đánh ấy trở thành bề mặt của một toà núi lớn cứng rắn mạnh mẽ.
Phành! Phụt!
Thi thể yếu đuối rã rời, miệng không ngừng chảy máu đôi mắt hóc đen hai hàng huyết lệ thần sắc vui mừng co giật nhẹ, rồi lại cứng đơ ở vẻ khó hiểu, nếu hắn còn mắt đã trừng to với họ Tống biểu thị đôi lời.
Ngươi giết ta làm gì?
Tên này đã thật sự ra đi và hắn không phải Thiên Khẩu, mà là một thi thể gần nhất, có điều tên này không biết xài bộ môn gì lại có thể giả vờ chết từ nãy đến giờ, nếu không phải Khẩu chú tâm để ý một chút thì cũng không thể nào phát hiện ra hắn.
Hừ, không ngờ trong Hắc Cực cũng có một tên như thế này, lại có thể sống trước một đòn của ta, rồi lại giả vờ chết tiếp cận ta, nhưng thật không may hắn phải chết rồi, hơi tiếc đấy.
Thiên Khẩu một vẻ mặt tràn đầy nuối tiếc, hắn tiếc không phải là vì tên này là một nhân tài có thể chịu được một đòn của hắn, mà Khẩu tiếc là vì tên này xui xẻo bị hắn để ý phát hiện liền chết nhanh như vậy, nếu không có khi tên đó đã lập công vì đã ám sát được rồi.
Và dĩ nhiên sự việc như vậy, làm sao xảy ra được, mà nếu lỡ xảy ra thì tên này không phải là Thiên Vương rồi, có khả năng chỉ là một tên giả mạo cao siêu nào đó thôi.
Lại nói sớm Thiên Khẩu đã phát hiện ra hắn từ lâu, nhưng vì độc tố trong người cần được khống chế, nên cũng không quan tâm nhiều chỉ là hơi kinh ngạc, nếu tên này có thể giả chết cho đến cuối trận mà không tham gia vào việc này, thì hắn có lẽ rộng lòng thương xót, tiếc kẻ tài tha cho hắn một mạng.
Chỉ là tên này có hơi không yên phận, lòng tham công mưu lớn lực nhiều, từ một nơi xa xa không ngừng lết lại gần Thiên Khẩu, ngay cả họ Tống và Tiểu Bái cũng không phát hiện ra, vì việc này mà Khẩu lại đánh giá tên này cao hơn một chút, và lại nhìn kỹ hai tên kia rồi không xem thường.
Như vậy cũng không phát hiện ra. Dốt!
Sau khi tên kia đã cách Khẩu một khoảng không xa, liền cười lạnh, dường như viễn tưởng đến khung cảnh giết Thiên Vương sẽ được trọng thưởng, danh dự và nổi tiếng, thần sắc hắn liền tươi tỉnh hẳn lên đôi tay vận lực, trực tiếp một trước vỗ đất tạo đà, thân thể dựa theo mà phóng thẳng như một mũi tên, một chưởng khác đứa ra phóng thẳng vào ngực Thiên Khẩu.
Nhưng thật không may lúc đó tên họ Tống kia cũng công tới một đòn khí thế điên cuồng không thể chặn, sự trùng hợp xảy ra hai tên có lẻ đã cùng lúc đánh vào Thiên Khẩu.
Nhưng lúc này Khẩu cười lạnh một cái lách thân tránh qua một cái làm như tiến lại gần hơn tới một chưởng của tên giả chết làm Tống cũng phải đổi hướng thế công, lúc này Khẩu lại phóng ra sau, đứng dậy phong vân khinh đạm mà nhìn đồng loại ăn thịt lẫn nhau.
Một đòn thất bại, tên họ Tống nhíu mày nhăn mặt, rồi lại cười lạnh, cơn thịnh nộ trong con ngươi không giảm bớt phần nào, mà lại dường như tăng thêm một phần không nhỏ.
– Hừ, ngươi thân là Thiên Vương lại dùng hành động hèn hạ lấy thi thể người chết ra làm khiên chắn cho mình thoát nạn, một việc thất đức như thể mà ngươi có thể làm được sao?
Oan, thật sự quá oan cho Thiên Khẩu rồi, rõ ràng hắn không làm gì cả chỉ có tránh né thôi mà. Với lại da mặt tên này đảm bảo dày, còn dày hơn cả tường thành nữa làm Thiên Khẩu cũng phải mở mang tầm mắt.
Rõ ràng chính là thế công của tên kia không thể thu giết chết đồng bọn của mình, lại chỉ sau một câu nói lại làm như ta mới là kẻ làm nên tất cả. Làm ta cũng phải có chút thắc mắc rằng, chẳng lẽ thứ mà ngươi lĩnh ngộ được trong bộ môn kia là mặt dày sống lâu sao?
Mặt dày sống lâu? Cái này chính hắn cũng có tư cách nói người khác à, vốn tất cả sự việc này, hắn sớm đã tính toán xong hết rồi, từ lúc phát hiện tên kia giả vờ chết, rồi tiếp nhận thấy rằng khí thế của ngày một trầm trọng, cứ như vậy trong bộ não nhỏ nhắn của tên này hoạch định ra trăm phương ngàn kế để tạo ra một sự trùng hợp không thể ngờ tới này.
Vậy nên nếu nói một cách khác thì Thiên Khẩu đích xác đã sử dụng thân thể của tên kia làm khiên chắn, và rõ ràng tên kia không chết vẫn còn sống sờ sờ, chỉ là vô ý trời xui đất khiến bị người lợi dụng chết không minh bạch mà thôi.
– Hừ, da mặt ngươi thật dày đấy, tự mình sát hại đồng bọn lại còn giá hoạ lên ta, ngay cả việc mình làm còn không dám nhận, thì nói gì đến việc lĩnh ngộ Diệu Pháp thích đáng.
Thiên Khẩu hừ lạnh một tiếng xem thường, xong rồi lại nói rõ ràng sự việc, trong câu từ cuối cùng còn lưu lại một điều thần bí.
Họ Tống không phải là kẻ ngu ít ra vẫn còn xài được, giờ hắn như vừa mới sạc phin xong nên giờ vẫn còn liền để ý đến điều đó, liền định nói một cái nhưng lại bị dùng giọng điệu như trêu đùa lại như thành khẩn cắt ngang khiến sắc mặt hắn không khỏi âm trầm.
– Với lại ta đoán không lầm, thì bây giờ cơ thể của ngươi đang có một luồng khí thế chạy loạn trong người, và chúng luôn khiến ngươi khó chịu, rồi lại thịnh nộ vô cớ, muốn dùng hết tất cả sức để đánh bại ta phải không?
– Nếu ngươi cho ta biết tên Diệu Pháp mà ngươi đang sử dụng, thì ta còn biết đường mà cứu ngươi, nếu không thân là người luyện võ thì ngươi cũng rõ tình trạng của mình sớm không cầm cự được bao lâu đâu.
Lắng nghe hết tất cả những điều ấy, lòng họ Tống chợt động, những lời mà Thiên Khẩu nói hoàn toàn không sai. Từ lúc bùng lên khí thế tấn công thì thân thể hắn liền có những biểu hiện ấy, nhưng hắn cứ nghĩ đây là do mình đột phá nên không sao, vẫn tự tin đánh với Thiên Khẩu, nhưng giờ lại nghe lại trong lòng không khỏi sinh nghi ngờ với bản thân mình hiện tại.
– Thống lĩnh đừng nghe lời hắn, tên kia đang dối gạt người, ngài nên nhớ Thiên Vương là một kẻ rất xảo trá đừng để hắn lừa. Bây giờ hai bên là đối thủ, cứu người cứu cái con khỉ ấy.
Ngay khi lòng nghi ngờ dâng lên, họ Tống thu công thì lại nghe một tiếng hét chói tai của Tiểu Bái cách đó không xa, hắn liền lại tỉnh táo một lần nữa suy nghĩ kĩ.
Đúng rồi tên Thiên Vương này thật là xảo trá lại dùng kế này làm lung lay ý chí của ta, xém nữa ta đã bị lừa cung cấp thông tin cho hắn một cách vô thức rồi. Với lại bộ môn Tuyệt Thế Sát Kỹ này trong tổ chức ai ai cũng luyện làm sao lại có mình ta bị gì được.
– Tên Thiên Vương đáng chết này, ngươi định dùng tiểu xảo lừa ta à đừng mơ.
Họ Tống lại bùng lên khí thế mắng riếc Thiên Khâu một câu, nâng đao cầm kiếm chuẩn bị tiến lên diệt sát Thiên Khẩu.
Từ lúc Tiểu Bái lên tiếng Thiên Khẩu liền biết không thể khuyên nhủ được nữa, chỉ đành nuối tiếc lắc đầu thần sắc nghiêm nghị hẳn lên.
– Ngu muội, ta đã có lòng mà ngươi đã vô ý như vậy thì chết được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...