Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 48: Suy Đoán


Tác giả: Thiên Bảo


Đời vốn không như mơ, nó thực tế không phải là nơi để những viễn cảnh ngu ngốc, ngạo mạn ấy xảy ra.


Đời là một cuộc chơi để người hoàn thiện mình, chứ không phải là một nơi để tha hóa nhân tính nhân phẩm con người.


Sự ngạo mạn ngu ngốc của hai người Tống và Tiểu Bái chính là thứ mà Đời không cần thiết phải có, chúng nên được đào thải. Vì vậy lần này liền là một cái chấm dứt cho tất cả.


– Aaaaa…


Phành!


Phụt!


Thiên Khẩu rống lên một tiếng đau đớn, hai tay nâng lên cùng lúc vỗ chưởng về thân mình, lực lượng vô ý không cân nhắc, cả người Khẩu dựa thế mượn lực bay ra xa, giữa không trung một ngụm máu đen bay lên một khoảng rồi rơi rải trên nền đất.



Máu đen trên đất nhanh chóng bóc mùi hôi thối, như là mùi xác chết thối rửa, không những thế nên đất xung quanh trong phạm vi nhỏ đang có trạng thái tê liệt khô cằn như là chất dinh dưỡng, sức sống trong đất cũng bị ăn mòn sạch sẽ.


Hoang Lục Phấn Tuyệt Môn Độc Kỹ này của Hắc Cực quả thật là một thứ không thể đùa được mà, người dính phải một chút liền tinh thần hoảng loạn, chỉ là một ngụm máu độc bắn ra thôi liền đã gây hại cho nhân gian như thế, kẻ tạo ra loại độc ấy không phải là kẻ tầm thường rồi.


Nói đùa, kẻ tầm thường làm sao lại đi chơi độc, chỉ có kẻ cực kì bất thường mới làm điều đó mà thôi, với lại để độc mạnh đến mức này, thì người đó quả thật là một kẻ phi thường rồi.


Phành!


Thiên Khẩu ngã xuống nền đất, khói bụi bay mịt mù, xem ra đòn tấn cộng tự ngược mình hồi nãy của hắn, cũng không phải làm chơi chơi sức lực thường thường, mà là thật tâm đánh mình một cú đau.


Không biết hiện tại hắn có trọng thương hay không, đột nhiên tự đánh mình như thế làm người khác nhìn cũng có một chút kinh sợ đây, không biết đây có phải là ý đố gì của Khẩu hay không, hay đã bị tâm loạn tẩu hoả nhập ma rồi?


Chuyển biến của Thiên Khẩu quá bất ngờ, hai người họ Tống và Tiểu Bái cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, càng không biết nên xử lí thế nào.


Tên này bị điên à?


Hai người lần nữa có chung một cái ý nghĩ. Liếc mắt nhìn nhau có thể rõ ràng nhận thấy được vẻ kinh ngạc và khó hiểu của đồi phương.



Quả thật nhìn người khác tự ngược mình, làm bản thân bị thương thì chỉ có kẻ điên mới làm, còn người thường ai lại rảnh tay chân làm như thế. Trừ khi hắn thật muốn chết mà thôi.


Phụt!


Khói bụi tán đi, Thiên Khẩu vận thân ngồi dậy sắc mặt có chút tái nhợt, nhịp thở yếu ớt, bất tri bất giác lại phun tiếp một ngụm máu tươi sẫm màu lên nền đất.


Máu tươi sẫm màu này tưới lên đất, không làm ra hiệu ứng gì quả đặc biệt, chỉ là chất lỏng kia không thấm vào đất, cũng không có mùi tanh của máu, hay nói đúng hơn là hoàn toàn không có hương vị gì cả, chỉ là màu sắc hơi sẫm chút thôi.


Chết tiệt, Hoang Lục Phấn này lại còn có thể khống chế tinh thần của ta, vô thức làm ta nhung nhớ lại chuyện cũ tạo cảm giác người hấp hói chuẩn bị ra đi, rôi lại vô thức khiến ta có chút cảm xúc buồn bực tức giận gần như tẩu hoả nhập ma, hoá thành dã thú mất đi lý tính làm hại nhân thế, rốt cuộc tên điên nào làm ra loại độc này vậy?


Thiên Khẩu trong lòng thầm mắng không thôi, nhưng nói đến một điểm sợ hãi thì hầu như không có chút nào, dù sao hắn cũng là Thiên Vương làm sao có chút điểm ấy mà lại sợ được, chỉ là chắc có chút kinh ngạc cộng với niềm hiếu kì sinh nghi lai lịch của Hoang Lục Phấn này, nên hắn chỉ đành cười nhẹ một chút.


Loại độc này, hiệu quả của nó ta không rõ ràng, nhưng trước mắt có thể xác định đây là thứ giang hồ phàm phu tục tử không thể có được. Nếu có và sử dụng được thì chắc cũng chỉ là đám người Diệu Môn chuyên về độc kỹ mà thôi.


Nghĩ đến đó, Thiên Khấu nhíu mày lại càng sâu hơn, hắn vốn kẻ kinh lịch phong phú, kiến thức rộng rãi uyên thâm bác học, có rất ít việc mà hắn không rõ, những chuyện ấy thường là đại sự liên quan đến một bí mật to lớn nào đó, còn thường thường những chuyện khác hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.


Diệu Môn sử dụng Độc Kỹ không nhiều, nhưng theo ta hiểu biết hiện tại thì không có nhà nào có khả năng tạo ra loại độc ác ôn như thế, nếu không bọn hắn cũng đủ xưng bá một phương rồi, nhưng sao lại không có tiếng tăm gì được thế này.



Quả thật Độc Kỹ là một lĩnh vực phụ trợ không phải ai cũng có thể biết, hiểu, điều chế và sử dụng được. Loại lĩnh vực phụ trợ này nếu xét đúng thì nó là loại đa dạng nhất, vừa có thể dùng giết người, khốn địch, bắt giữ, mê hoặc và thường thấy nhất là hại người với kế lâu dài. Đến khi người trúng độc chết đi cũng chưa chắc biết được ai là người hạ độc, vì thế Độc Kỹ cũng có thể được xem như là loại nguy hiểm nhất trong các Diệu Kỹ.


Thêm một loại điều kiện duy nhất và hà khắc dành cho người luyện độc kỹ là phải có thiên phú chuyên về nó nếu không, phối chế bậy bạ không những không ra độc mà còn hại chết chính mình, vì điều kiện này cho nên ít nhà nào lại chú tâm luyện Độc Kỹ cái thứ con dao hai lưỡi này, mà nhà luyện độc đa phần đều hung ác hiểm độc, tốt tùy người mà xem.


Bởi vậy, mặc dù Thiên Khẩu có kiến thức rộng rãi cũng không trong lúc nhất thời xác định rõ được là nhà nào có khả năng luyện chế được loại độc này.


Một khả năng khác là Hắc Cực có người điều chế ra loại độc này không phải là không thể. Khẩu đương nhiên có nghĩ qua vấn đề này rồi nhưng có điều là kiến thức về độc được chỉ có Diệu Gia Độc Môn mới nắm giữ được thôi, kẻ khác người ngoài thì không thể nào biết.


Với lại nghe qua một chút Độc Môn liền biết là người hiểm độc rồi, làm sao mà bọn họ có thể dễ dàng trao tuyệt kỹ của mình cho người khác được, dù Hắc Cực có đánh chiếm một Diệu Gia Độc Môn nào đó, không những tạo nên tổn thất lớn quân mình, mà còn có khả năng ra về tay không nữa, điều này nghĩ một chút liền biết được cái tổ chức này muốn có được độc kỹ là một điều rất khó xảy ra.


Cũng không ngoại trừ một vấn đề là có khi Hắc Cực là một đám Độc Môn hoặc trong nội bộ của bọn chúng có một kỳ tài chuyên độc tự sáng tạo ra một loại độc kỹ mới, không cần tham gia bất kì Độc Môn nào cũng tự thành một thế lực trong nội bộ Hắc Cực.


Nghĩ đến đây Thiên Khẩu thở dài không nghĩ nữa, bản thân hắn thật sự trong thâm tâm phải nói là rất hâm mộ cái tổ chức này, người đông thế mạnh, nhân tài đông đúc, lại còn nham hiểm gian trá giấu mình, thâm tàng bất khả lộ.


Khẩu ngồi lại định thần, điều tức lại bản thân, dường như không còn quan tâm đến ngoại vật xung quanh nữa, hắn cần phải điều chỉnh tâm tình một chút để tránh loạn nhịp hỗ trợ độc phát.


Thật ra từ lúc hắn suy nghĩ đến giờ, chỉ qua chừng vài giây thôi, không làm ảnh hưởng đến tiến độ xung quanh chút nào, bầu không khí lại trở về phút giây tĩnh lặng nhưng không biết được bao lâu đây?


Thấy Thiên Khẩu ngồi điều tức định thần, không biết tại sao Tiểu Bái lại không lên tiếng ngăn cản phá mất nhịp độ của Khẩu nữa, chỉ thấy hắn nheo mắt đứng yên nguyên đó quan sát Khẩu, không biết trong đầu hắn đang có loại suy nghĩ gì.



Tên Thiên Vương này cũng thật là dứt khoát, tự đả thương mình để tránh tơi vào mê loạn ảo giác của Hoang Lục Phấn, bầy giờ hắn đang điều tức, bây giờ ta có cần xông lên dứt điểm hắn luôn bây giờ không?


Không phải là không tiến lên, mà là hắn đang do dự có thật sự muốn tiến lên tấn công dứt điểm một lần hay không?


Nhưng mà liệu tên này đang lừa mình thì sao, mặc dù hắn đã trúng độc thần sắc yếu đi phần nào, Hoang Lục Phấn giờ cũng đang phát tác hành hạ thần trí của hắn. Có điều tên Thiên Vương này thủ đoạn tâm cơ rất sâu, giả như hắn thật sự không hề bị gì, lại đang diễn kịch dụ dổ ta tới xử lí luôn một lần thì sao.


Ít ra tên này vẫn còn có cái não suy nghĩ được một chút như vậy, lý do hắn nghi ngờ như vậy cũng là do tiếng hét của Thiên Khẩu lúc nãy làm quá khoa trương làm hắn thật cẩn thận suy nghĩ nếu không sẽ thật bị lừa lần nữa.


Trong lúc đang vô cùng bối rối phân vân giữa việc có cần tiến lên xử lí Thiên Khẩu ngay lúc này không, hắn muốn tìm trợ giúp nhẹ đưa mắt lướt tới thống lĩnh của mình, vốn dĩ chỉ cần trao đổi ánh mắt với nhau một trước liền có thể quyết định vấn đề và hành động.


Nhưng vấn đề là tên Tống thống lĩnh kì này không biết lúc nào đã cách xa Tiểu Bái một khoản, ngồi đối diện Thiên Khẩu một khoảng xa, hắn cũng nhắm nghiền đôi mắt định thần điều tiết một lần, thương thế hắn không nhẹ, không phải chỉ cần điều tiết một chút là khỏi liền được nên cần phải chú tâm một chút, trích ra một chút thể lực dư lại trong mình để phòng hờ.


Tên Thiên Vương này, không ngờ lại ngoan tuyệt đến vậy, trúng độc rồi mà vẫn còn mạnh mẽ ra một quyền kinh thế như vậy vào thân, bây giờ hắn cũng chắc như ta điều tiết một chút trích xuất thể lực lưu lại đề diệt sát bọn ta đây mà, nhất định không để hắn toại nguyện.


Không ngờ tên họ Tống này lại quan tâm đến khí lực một chưởng của Thiên Khẩu, theo những gì mà hắn biết được với những người trúng độc, tình trạng chung chung thường là kiệt sức, tinh thần uể oải và với tình trạng như thể thì không thể nào phóng ra một nội lực mạnh như thế được.


Điều này có thể nói rõ rằng, nội công của Thiên Khẩu vẫn còn rất thâm hậu và dường như dư sức để xử diệt bọn họ.


Vì tránh tình trạng bất trách hiểm cơ đó, Tống thống lĩnh cũng quyết chuẩn bị cho mình một đường lui nhất định, để không phải bỏ mạng tại nơi này.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui