Chương 39: Phá Trận
Tác giả: Thiên Bảo
Khí hậu từ thanh bình nhẹ nhàng trở nên lạnh lẽo hiu quạnh, làng Cú Đàng từ một nơi náo nhiệt nơi đâu cũng thấy người, giờ khắc này lại bất giác yên tĩnh lạ thường chả thấy một ai.
Nơi trời cao trên kia một đám mây to lớn che lấp đi lấy ánh sáng mặt trời, từng cơn gió thổi lạnh lẽo mạnh mẽ lướt qua, làm cho tâm hồn người người như nén xuống một ngụm khí, sự chờ đợi gấp gút vội vã đang nhen nhóm thắp lên trong lòng.
Ở phía nam, trước cửa làng Cú Đàng, vẫn là hai bóng người hắc y nhân kia, một kẻ ốm nhôm thông minh, một kẻ cao to dư lực, một người gọi là Tiểu Bái đứng quan sát Cú Đàng tìm cách giải trận, người còn lại được Cửu Đôn gọi là Tống Đại Nhân, hắn cũng chính là thống lĩnh chi đội quân hiện tại đang bao vây ngôi làng này.
Tên hắc y nhân gọi là Tiểu Bái bỗng di chuyển, hắn đi lên ba bước dài chạm đến vạch cửa làng, rồi nhìn xuống dưới đất, hắn quay vòng tại chỗ, quay một vỏng, Bái liền ngồi xuống mắt vẫn nhìn đất và tiếp tục quay một vòng nữa ngược hướng với vòng quay trước.
Phịch!
Xong việc hắn lấy đà nhảy lên hướng vào trong làng ngồi xuống thở hồng hộc mồ hôi nhể nhãi.
Thấy Tiểu Bái đã vào mà bình yên vô sự, không có đụng đến một cái bẫy ngầm nào, tên cao to vạm vỡ, bên hông treo đao, sau lưng vác kiếm yên tâm nhanh chóng tiến bước đi theo vào làng.
– Dừng lại.
Tống đại nhân chân trên không bước vào, bỗng nhiên âm thanh của Tiếu Bái vang to làm hắn giật mình dừng bước thu chân lại hạ xuống nhíu mày nhìn Bái nói.
– Có chuyện gì?
– Trận này ta vẫn chưa giải xong, bây giờ mà thống lĩnh bước vào sẽ lâm vào trận thuật, trận này vô cùng huyền diệu có thể ta nhất thời cũng không thể đánh thức ngài dậy được đâu.
Tiểu Bái đứng dậy đối diện với tên thống lĩnh nói, hiện giờ vị hắc y nhân ốm nhôm này đã lấy lại được nhịp thở, nhưng đầu óc của hắn vẫn khá là đau nhức khó chịu không thôi, từ trong thâm tâm hắn đã âm thầm dâng lên một nỗi kính phục với Thiên Khẩu.
Trận kỹ này thật quá huyền diệu, ban đầu người quan sát làng liền bị dính mê thuật, bước vào trong làng lâm vào trận thuật, hai loại bí kỹ hiếm có chồng chất nhau tạo nên hiệu quả đánh vào lục thức, ngũ quan, người tâm lý yếu bước vào nặng thì chết, dạng vừa cũng rơi vào trạng thái tẩu hoả nhập ma, nhẹ cùng lắm như mình tụt hơi loạn khí đau đầu một chút, đối với người giải trận lại tăng thêm một hiệu quả là giải được mê thuật nhưng lại bị trận thuật tăng hạn chế nhân đôi tạo nên đôi chút khó khăn, có lẽ mục đích là câu giờ, người lập ra trận thế này tâm cơ thật sâu. Bái phục!
Tống đại nhân nghe vậy cũng không tiến bước nữa mà thầm nghĩ.
Không ngờ mới đó mà tên này đã giải được trận kỹ của Thiên Vương, xem ra tên Thiên Vương này cũng chả có gì là đáng sợ, ngay cả một tiểu tốt của bọn ta cũng có thể phá giải được trận này.
Hắn nghĩ được điều này có thể thấy được chỉ số thông minh của hắn cũng không cao, hèn gì thân thể hắn vạm vỡ như thế, cùng lắm chỉ mức vũ phu mà thôi. Thiên Vương là ai mà ngay cả cao tầng Hắc Cực cũng muốn diệt sát, Cửu Xà Chân Nhân gửi thư cũng khiến người đọc bốc lên sát khí vô tận, còn hắn là ai lại có quyền phán xét Thiên Vương, cũng là một tiểu tốt mà thôi, tầm nhìn hạn hẹp không thấy Thái Sơn.
Tên thống lĩnh họ Tống kia nghĩ ngợi một chút rồi nhìn Bái gật đầu nói.
– Được rồi, ngươi cứ giải trận trước đi, ta ở ngoài đây nghỉ ngơi một chút vậy, mà nhớ ngươi phải làm nhanh lên, thời gian không chờ người, làm xong việc này còn phải nhanh đi cấp báo với các chân nhân nữa, đám huynh đệ chút nữa sẽ tụ họp lại đây, ngươi nhớ nhanh lên đấy.
Dứt lời, tên thống lĩnh họ Tống liền ngồi xuống, trong tư thề thiền định, hắn nhắm mắt tịnh thần nghỉ ngơi.
Tên này đúng thật là không có hiểu biết gì về trận kỹ cả, nhanh lại nhanh thế nào, giải trận này có khi mình còn phải bỏ mạng nữa, nhìn hắn thảnh thơi thật đáng ghét. Thôi được rồi chú tâm thôi, không cẩn thận là chết chứ không đùa được đâu.
Tên Tiểu Bái thấy hắn như vậy, lắc đầu một chút, quay người nhíu mày nhìn khắp xung quanh bắt đầu giải trận.
– Nãy mình dựa theo đồ án thái cực mà định thần không bị mê thuật khống chế, bây giờ thứ mình đối mặt là trận thuật tăng hạn chế nhân đôi, bây giờ có lẽ thật sự là phiền đây.
Tiểu Bái thầm nói nhỏ rồi tiếp tục quan sát, có đi qua đi lại một chút nhưng vẫn luôn trong phạm vi gần cửa làng khống biết có vấn đề gì không.
– Trận này quả thật hay, nhưng có điều mình đã nhìn khắp nơi, thấy cảnh vật xung quanh quá đỗi bình thường, không có một sơ hở nào dùng để phá trận cả, giờ mình làm gì đây.
Hắn đứng đó lay hoay tìm cách giải quyết, nhưng vào giờ khắc này hắn không nhận ra rằng vẫn còn có một người đang âm thầm cười lạnh ở trong bóng tối quan sát hắn, người này không ai khác chính là Thiên Khẩu.
– Hừ, tên này xem như không tệ giải được mê thuật Thường Giản Kỹ của ta, nhưng mà đến với hạn chế nhân đôi của Ảo Đạo Môn Kỹ Trận của ta thì tên này sẽ bị chơi chết thôi.
Dứt lời, Thiên Khẩu tiếp tục quan sát xem tên hắc y nhân ốm nhôm kia sẽ giải trận thế nào, thật ra hắn có chút hứng thú với tên này, vì người biết về Mê Kỹ và Trận kỹ không nhiều đâu, với lại biết là một chuyện mà giải được nữa lại còn là chuyện khác.
Tên này tuổi khá là trẻ, vóc người như vậy chắc cũng đôi mươi, mới như thế lại có chút am hiểu kỹ trận và mê kỹ, không những thế lại tìm được cách giải, không biết có liên quan đến đám gia tộc ẩn thế nào không.
Thiên Khẩu trong lòng đã sinh nghi, dâng lên một nỗi nghi ngờ, theo hắn nếu tên này có liên quan với đám gia tộc ẩn thế thì quả thật có chút phiền, vì Hắc Cực cái tổ chức này không ai quá rõ ràng, sau lưng của nó có thể là một đám người Diệu Môn danh chính ngôn thuận tạo nên, hoặc là đám ẩn thế gọi là Ẩn Môn nổi lòng tham tạo nên.
– Cái gọi là Ẩn Môn là đám người Diệu Môn không tranh quyền thế danh lợi và cả những phân chia đại môn tiểu môn, họ chỉ muốn sống an nhàn ngoài truyện của mình không lo chuyện người khác. Nếu Hắc Cực thật là đám Ẩn Môn lập nên vậy thì hậu quả không thể lường được.
Thiên Khẩu nói thầm một câu, trong thâm tâm hắn mong rằng Hắc Cực là nhóm khác không phải Ẩn Môn, vì nếu là Ẩn Môn thì đại kế của hắn sẽ phá sản.
Quay trở lại với Tiểu Bái, tên này giờ đây đã mồ hôi lường lượt, đầu óc choáng váng mắt hoa, hắn nghiêng đầu nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn nhíu mày lắc lắc đầu, có chút tức giận nói.
– Chết tiệt, rốt cuộc trận này là trận gì, ta đã quan sát nãy giờ, ngay cả lỗ hổng giải trận còn không có, thế thì làm sao mà giải trận được, với lại thời gian cấp bách không chờ người, ta nên xử lí sao đây, tên kia chắc lại kiếm chuyện với ta đây.
Bái bức xúc nói một câu, người hắn nhắc đến không phải Tống thống lĩnh mà là kẻ khác, vì lúc dứt lời hắn nhìn về phương xa chứ không quay đầu lại nhìn tên cao to vạm vỡ kia.
Trong lúc gấp gáp nhíu mày nhìn trời cao, Bái liền nổi lên một ý tưởng, hắn chăm chú nhìn về trời cao, môi nhếch lên khẽ cười.
– Thì ra là vậy, ta vốn định xông ra ngoài nhờ cường lực phá trận, nhưng không ngờ mánh khoé lại nằm ở trên trời, đúng là Thiên Vương cách làm này quá diệu rổi.
Bước chân hắn khẽ di chuyển, đầu thì nghiêng hướng lên trời cao, ánh mắt chỉ quan sát lấy những chổ hở của đám mây che khuất mặt trời, dường như hắn đang đi theo hướng những tia sáng phản chiếu đến.
Đi một bước dài, chín bước ngắn, vòng về phương bắc rồi lại như thế qua phương tây, xong rồi cứ tiếp qua phương nam vẫn một bước dài chín bước ngắn đến phương đông, Bái vẫn nhìn trời mà đi không nhìn đường dưới đất, những điểm hắn đi qua đều có ánh mặt trời chiếu xuống.
Trong lúc vô thức chăm chú nhìn trời cao, nhìn những tia nắng lấp lánh lung linh len lõi qua từng đám mây chiếu xuống từng căn nhà, Bái rất nhanh liền đứng trước một gian nhà gỗ cũ kĩ bình thường không gì khác lạ, mà nếu chú ý kĩ đây chính là gian nhà hai người Thanh Lâm và Yên Nhi chạm đến đầu tiên.
– Ồ, không ngờ trận dễ giải như thế, đi một chút liền đến mắt trận rồi, nếu ta đoán không lầm thì chỉ cần bước qua cánh cửa kia thì cơ chế của trận này sẽ phá giải, ha ha ha Thiên Vương sao cũng chỉ có vậy.
Bái nói một câu cười đùa một chút, tinh thần tươi tỉnh, tiến bước nhanh về phía trước tay chạm vào cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Cạch… Bùm!!!
Gian nhà đổ sập, khói bụi mịt mù, từ trong làn khói kia thấy chi chít từng điểm li ti mũi nhọn phát quang lấp lánh, sau đó là từng tràng âm thanh kinh hãi của Tiểu Bái.
– A, cái gì thế này? Chúng đều là ong, chết tiệt còn toàn là ong vàng nữa chứ, thế này là thế nào, ta bị chơi rồi ư…
– Chết tiệt mau tránh xa ta ra…
– Aaaa lũ ong chết đừng chít… Mau dừng lại…
Tiểu Bái nhanh chóng quay người chạy đi, sau lưng hắn là một bầy ong vàng ghê rợn dí theo, trên thân hắn đã có vài vết cắn vô cùng ngứa ngấy khó chịu và đau đớn, mấy chỗ đó sưng đỏ lên từng cục, tình thế hiện giờ của hắn đang rất là nguy cấp, trong lúc nguy cấp khó mà giữ được tâm tình hắn chỉ có thể chạy loạn mà thôi.
Ở một bên quan sát Thiên Khẩu đã cố gắng cười không phát ra tiếng quá to, chiêu này hắn đặt lâu lắm rồi, cũng vốn ý định ban đầu chỉ là đặt chơi chơi phòng hờ mà thôi, nhưng không ngờ bây giờ lại phải sử dụng nó.
Thiết nghĩ nếu lần trước, Thanh Lâm và Yên Nhi mở cánh cửa này thì không biết hậu quả sẽ thế nào, chắc là vô cùng thảm bại, không còn nhân hình.
– Người này có lẽ không có liên quan gì đến Ẩn Môn, tố chất trấn định kém, quá sốc nỗi kiến thức không đủ, thôi được rồi ta đã nói trận này của ta chỉ chơi chết ngươi thôi, quả nhiên là vậy.
Thiên Khẩu thầm nói một câu người cũng bắt đầu di chuyển cách xa nơi này, hắn không muốn hoạ dính thân đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...