Chương 38: Trùng Hợp
Tác giả: Thiên Bảo
Quay lại khoảng thời gian trước đó một chút.
Nơi cánh rừng lối mòn gần làng Lý Lan, một cuộc truy đuổi kịch tính đang được diễn ra, người chạy là Kim Đại thiếu gia to tướng của Kim Gia, người truy sát là một hắc ý nhân tên Cửu Đôn, tay cầm côn gỗ, bên hông treo Hắc Côn nho nhỏ.
Tràng cảnh hiện tại thật buồn cười, một con khỉ cầm côn đuổi đánh một con heo, mà đây không phải là heo thường mà nó là heo rừng, thân hình dù to nhưng lại rất linh hoạt nhiều lần thoát hiểm, làm con khỉ tức xông khói, lửa giận trùng thiên truy sát không ngừng.
– Con heo chết tiệt, ngươi đứng lại cho ta.
Cửu Đôn ở phía sau gầm thét một câu, sau khi xử lý xong người phu xe Đá Lĩnh, hắn liền nhanh chân truy đuổi Kim Đại, từ lúc sớm đến giờ cũng hơi lâu rồi, nhưng vẫn không thể nào bắt kịp được Kim Đại đó là vì tên này quá lươn và vô cùng trơn trượt.
Tên này có thật là heo không thế, mấy cái chỗ đáng lẽ ra tên mập thường chẳng thể chui qua, vậy mà hắn có thể luồng qua được có còn Thiên Lý không vậy.
Đó chỉ là một phần thôi, một phần khác là vì…
– Khỉ đen cầm côn ngươi còn lâu lắm mới bắt kịp được đại gia ta đây, một con khỉ mặc đồ như ngươi, sao thể bắt kịp được người thường như ta.
Dù vẫn chạy mệt lên xuống, nhưng Kim Đại vẫn khoái chí mắng chửi không ngừng, giọng điệu tiểu nhân hớn hở làm Cửu Đôn hết lần này đến lần khác tức giận không thôi, nhiều lần không chịu được hắn trút cơn tức đó lên cây cối xung quanh để lại vô số dấu tích phá hoại.
– Câm miệng, con heo chết tiệt…
– Ta là người không phải heo, người là khỉ chỉ biết nhảy, à không giờ ta còn phát hiện, ngươi còn biết gáy nữa. Ôi con gà con, ha ha ha.
Kim Đại ở đằng trước vừa chạy vừa quay đầu nói, mở miệng cười lớn một trận, rồi vẫn tiếp tục gắng sức chạy tiếp.
Cho ngươi tức chết con khỉ làm chết Lĩnh Thúc của ta, dù ta hiện không giỏi võ, nhưng đấu khẩu ta chưa thua ai bao giờ, ngươi cứ chờ, một ngày nào đó ta giỏi võ lại đến diệt ngươi. Giờ thì cứ chạy cái đã.
– Chết tiệt, con heo chết bầm, ngươi đứng lại đó cho ta.
Rầm!
Cửu Đôn gầm thét một câu, cơn tức giận trùng thiên hóa thành ngọn lửa bùng cháy, hắn vận lực mạnh nắm chặt côn phát một đòn thiên lôi giáng thế vào một cái cây gần đó, với một tốc độ cực nhanh làm nơi cây ma sát bén lửa cháy xém một chút.
Đôn tiếp tục nhanh chóng truy đuổi Kim Đại. Hắn vốn là người có thế trấn định rất nhanh, nhưng không biết vì sao đấu khẩu với Kim Đại, lại không lần nào chiếm được lợi thế gì, ngược lại còn khiến bản thân mình tức điên, từ đầu đến giờ hắn đã phí sức không đâu rất nhiều, giờ dư lực còn sót lại không biết còn đủ đánh một trận hay không nữa.
Mong là đừng có cao thủ nào đi ngang qua, không thì ta chết chắc, tên béo kia thật gian xảo, lại dùng kế này khích ta phí sức nhiều như vậy. Nếu lỡ mà gặp cao thủ, thì chắc phải dùng chút mánh khóe để thoát thân rồi.
Với ý nghĩ như vậy, Cửu Đôn đã phần nào lấy lại được tâm tình, điều hoà lại nhịp thở, rồi tăng tốc độ truy sát Kim Đại.
Nhận thấy Cửu Đôn đã bình ổn đôi chút, tăng tốc nhanh hơn, Kim Đại lại càng thêm áp lực đầy mình, dốc hết sức mà chạy.
Chết tiệt tên này tâm lý cứng quá, chưa gì đã phục hồi được tinh thần, chẳng lẽ chưa báo thù được, mình liền phải chết sao, làm ơn có cao nhân nào đi ngang qua không cứu ta với…
– Hửm, bên đó có dao động lạ.
Vân Thanh vừa ra khỏi làng Lý Lan, liền cảm nhận được một chút dao động lạ về một bên cánh rừng, hướng phía nam nơi đường đi đến cửa Làng Cú Đàng, vì tiện đường nàng liền nhanh chóng chạy đến xem tình hình.
– Ồ, ai kia?
Kim Đại vẫn đang gắng sức chạy, sức lực bình sinh cả đời của hắn đang được tung hết ra, thấy trước mắt bỗng nhiên loáng thoáng xuất hiện một thân ảnh áo trắng lạ thường, trong lòng bất chợt dâng lên sự cẩn trọng, nhưng chợt thấy người nọ quá đỗi bình thường, lại có chút gì đó giống Thiên Khẩu, Đại mừng lên kêu lớn.
– Ôi đại hiệp cứu mạng, làm ơn cứu ta với, có người muốn giết ta…
– Con heo chết bầm kia ngươi kêu la cái gì?
Cửu Đôn ở phía sau la hét, hắn nhanh tiến lại gần hơn, cũng nhận thấy được thân ảnh áo trắng kia, hắn chợt nhíu mày thầm nghĩ.
Người nọ là ai, người này mang đến cho mình một cảm giác rất kì lạ, nhưng mà tốt nhất là đừng nên xen vào chuyện của ta nếu không thì chết.
Ở phía xa Vân Thanh thấy vậy, phát hiện thì ra một cuộc truy đuổi bình thường, nhưng chợt nàng nhíu mày nheo mắt nhìn Đại một chút, rồi lại nhìn người phía sau truy đuổi thầm nghĩ.
Tên mập này dù hơi to tướng, nhưng lại có chút linh hoạt thái quá, chắc có tập qua môn võ thuật nào đó rèn thân, mà dù sao cũng là người bình thường, chỉ có tên truy đuổi hắn, có lẽ là một thuộc hạ nào đó của đám người kia, một tên sử dụng Giả Kỹ mà lại truy đuổi một phàm phu à?
(Giả Kỹ ở đây ý nói là Bán Kỹ, đều thuộc hàng Diệu Kỹ, nhưng đã gọi là Bán có nghĩa là vẫn chưa thành Diệu nên cũng có thể gọi là Giả Kỹ hoặc Ngụy Kỹ)
Vì nhận thấy điều bất thường như thế, Vân Thanh tỏ rõ khinh thường nhanh chóng tiến lên lướt qua người Đại, nhẹ nhàng cất tiếng.
– Ngươi cứ việc chạy tiếp, chuyện ở đây ngươi không cần lo.
Đại nghe vậy liền biết mình đánh cược đúng, vì hiện tại tình thế cấp bách hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhận thấy người nọ có chút giống Thiên Khẩu, liền nghĩ người nọ cùng phe mình, nên mới cất tiếng cầu cứu, giờ chuyện đã rõ, hắn chọn không sai nên liền tăng thêm chút sức chạy đi, chuyện sau đó thì hiểu, số hắn khá tốt gặp được quý nhân tương trợ những hai lần.
– Cảm ơn đại hiệp.
– Không có gì, còn ngươi thì đứng lại cho ta.
Vân Thanh dừng lại đứng chắn ngang hắc y nhân Cửu Đôn lạnh lùng nói.
– Các hạ là ai sao lại xen vào chuyện của ta.
Cửu Đôn nhíu mày trầm giọng nói, hắn dừng lại đứng đối diện thân ảnh của thanh thiếu nữ áo trắng Vân Thanh.
Chỉ thấy nàng sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, khí độ hơn người cất tiếng.
– Không cần biết rõ ta là ai, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi không trả lời được liền chết.
– Ngạo mạn.
Dứt lời, Cửu Đôn vận lấy côn gỗ trên tay, dùng hai tay xoay vòng côn gỗ tạo lực gió xoáy quanh mình, chợt hắn nắm chặt côn gỗ quét xuống một đường từ thiên đến địa, một dòng khí lãng mãnh liệt phóng ra nhanh như gió thổi hướng về Vân Thanh.
Vân Thanh nhíu mày, nhận thấy trong làn khí lãng phóng tới có vài vệt phát sáng li ti, tay phải nàng khẽ nâng lên trước mặt, nhấc cái nón lá lên một khoảng, nhẹ nhàng cầm chặt nó, vài ngón tay uyển chuyển chiếc nón lá theo nhịp điệu lắc lư múa trước người, một dòng khí xoáy nho nhỏ hình thành chắn ngang khí lãng.
Phình! Keng keng…
Dòng khí lãng từ côn gỗ Cửu Đôn phân tán bởi bức tường khí xoáy nhỏ nhắn từ chiếc nón lá của Vân Thanh tạo ra, mấy vệt sáng hoá ra là vài cây kim châm nho nhỏ tấn thẳng vào lá nón lại vang lên thanh âm đao kiếm va chạm nàng nhẹ nhàng nhấc tay lên đưa chiếc nón về lại vị trí cũ hơi nghiêng xuống một chút che đi phần nào là nhan sắc của Thanh, tốc độ của nàng nhanh như tia chớp không nắm bắt được cử chỉ rõ ràng.
Không ổn, người này quá mạnh. Rốt cuộc người nọ là ai?
Cửu Đôn nhíu mày, tay càng nắm chặt côn gỗ hơn, ở trong lòng hắn đã tự vấn mình, xem có đủ sức đánh bại người nọ không, nhưng nhìn tình thế hiện tại liền biết là không thể, nên hắn đã sinh ý thoái lui chỉ đành nói.
– Các hạ, chúng ta không cừu không oán, không cần đuổi tận giết tuyệt, các hạ muốn hỏi chuyện gì cũng được, nếu trong khả năng ta sẽ trả lời.
– Xem như biết điều.
Vân Thanh nói nhỏ một câu, rồi lại nhìn chăm chú vào Cửu Đôn, chú ý trang phục của hắn, chế độ thở, lẫn vũ khí hắn đang cầm và nhất là cây hắc côn bên hông Đôn, nàng thầm nghĩ.
Hắc Côn tiểu lệ, một lệ tiết nhỏ định danh cho những tên thuộc hạ dùng côn trong Hắc Cực, tên này hẳn là người Hắc Cực phái đến đây tiêu diệt vị thiếu gia kia. Đây có lẽ là mục đích chính, nhưng có điều lúc nãy tên này lại truy sát một người thường, chuyện này có điều khả nghi, chắc chắn có vấn đề.
Nói xong lời kia, Cửu Đôn cũng không còn quan tâm quá nhiều đến Vân Thanh, hắn biết nàng là nữ nhân, nhưng thực lực của đối phương một là có thề ngang hắn, hai là cao hơn hắn, nên hắn cũng chả dám coi thường mà vô cùng cẩn trọng, với lại chính Đôn cảm nhận thấy nàng cũng chả có gì đặc biệt, giống như một cô gái bình thường vậy.
Không đúng sao có thể là một nữ nhân bình thường được, người này khí lực nội liễm thâm hậu, khí độ đó lại còn xuất chúng hơn người, làm sao mình lại có cảm giác người nọ chỉ đơn giản là người bình thường. Có vấn đề, khẳng định có vấn đề, chẳng lẽ có liên quan đến Diệu Kỹ?
Hắn đoán không sai quả thật có liên quan đến Diệu Kỹ, Vân Thanh lúc trước nhận thấy bản thân mình gây ra quá nhiều sự chú ý không đâu, nên nàng đã vận dụng Vân Độ Tâm Kỹ để thay đổi khí chất của mình làm người khác nhìn vào nàng, luôn có cảm giác nàng là một cô gái tầm thường không hơn không kém.
– Tại sao ngươi lại truy đuổi một phàm phu tục tử?
Vân Thanh nhẹ nhàng cất tiếng như gió thổi mây bay, âm giọng vẫn rất lạnh lùng sương tuyết băng giá làm người rùng mình khiếp sợ, đặc biệt là nơi ánh mắt bỗng nhiên sắc bén lạ thường.
Cửu Đôn tâm tình bất chợt dâng lên sự sợ hãi vô hình, tay nắm chặt côn gỗ khẽ run lên, ánh mắt hắn trừng to vết hằn đó trong con ngươi hiển hiện, miệng lắp bắp cà lăm.
– À, vâng… Vâng, tại vì… Vì hắn xâm… Xâm phạm lãnh… Lãnh Thổ.
Ngay khi âm “Thổ” cuối cùng vừa được thốt ra, Cửu Đôn nơi ngực khó chịu, cổ họng mằn mặn, một một dòng máu nóng chạy ngược phóng lên.
Phụt!
Một búng máu được bắn ra ngoài, thân thể hắn lắc lư muốn ngã, Đôn cố gắng định thân hình tay trái đặt ngực, thở hỗn hển nhanh lùi lại phía sau vài bước, gương mặt khiếp sợ nhìn Vân Thanh.
– Người rốt cuộc là ai…
Cái nơi đáng lẽ là vị trí của Vân Thanh bây giờ lại trống trơn không một bóng người, Cửu Đôn bỗng chợt dâng lên hàn ý lạnh lẽo, nơi cỗ mát lạnh hương thơm lạ lùng, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống bất ngờ, một lời cuối cùng đầy kinh ngạc cùng với kinh hãi cất lên.
– A, từ khi nào…
– Tiểu nhân, vốn định cho ngươi sống một chút, không ngờ lại dở thủ đoạn với ta, vậy thì… Chết thôi.
Âm giọng lạnh lẽo phát ra từ bên hông phải của Cửu Đôn, không biết từ lúc nào Vân Thanh đã xuất hiện tại đây không một tiếng động, cũng chả để lại bất kỳ dấu vết gì, cứ như một bóng ma thoát ẩn thoát hiện vậy.
Nhìn kỹ lại Vân Thanh phát hiện nơi tay của nàng không phát hiện một hung khí nào, chỉ thấy rõ ràng những cái móng tay nhìn bình thường nhưng lại toát lên sự bén nhọn phi thường.
Vân Thanh dựa thế uyển chuyển quay vòng lướt qua sau lưng Cửu Đôn, trên tay phải của nàng nắm lấy một cây hắc côn nhỏ, Thanh lắc lắc cây côn một chút, nó lại hoá dài lên và cố định khoảng chừng một mét, có vẻ như nó lại trầm trọng hơn đôi chút, khiến nàng hiếu kì thêm lực một chút cầm giữ.
– Hắc Côn này quả nhiên có vấn đề, bên trong thiết lập một số cơ quan, ngay cả mình cũng nhìn không thấu.
Vân Thanh nhẹ nhàng nói một câu, không quay đầu lại xem Cửu Đôn thế nào, nàng khẳng định hắn đã chết, giờ nàng hướng về phía nam tốc thẳng chạy đi, đó là phương hướng của làng Cú Đàng.
Mong vị thiếu gia kia đừng quá manh động, không thì ta cũng chả giúp được gì nhiều, cùng lắm thì đem xác về thôi.
Vân Thanh rất nhanh đã để nơi đây trở lại phút giây yên bình, chỉ có điều trên nền đất giờ đây lại có một thi thể chết không nhắm mắt, sắc mặt kinh ngạc cùng với kinh hãi tột cùng.
Cửu Đôn không ngờ rằng chỉ vì cái tính thích chơi đùa nhân sinh của mình lại để hắn đi vào tử cục lúc nào không hay, hắn chưa kịp bộc lộ mình là ai liền chết, đối thủ quá mạnh không nhìn rõ đối phương ra tay thế nào, cũng chả biết được danh tính người nọ, không bằng một tên phu xe trước khi chết còn biết tên hắn.
Ta chết nhanh thế ư… Dòng suy nghĩ cuối cùng mà hắn có thể nhận thấy được. Quả thật giết người rồi cũng bị người giết mà. Cười người hôm trước, hôm sau người cười.
(Luna: Mấy thấy lâu rồi mới có chương mới nên đã hỏi và nguyên văn tác giả trả lời mình thế này “dạo này mình khá bận, mình đang cố gắng sắp xếp thời gian để đăng chuyện”. Vì thế độc giả kiên trì cho tác giả chút thời gian hen. Và đây là lời chúc của tác giả dành cho mình, mình share lại hy vọng các bạn cũng nhận được lời chúc đến từ tác giả hen.
“cảm ơn bạn, mong bạn cũng thế, dồi dào năng lượng, thoả sức sáng tạo, gặt hái được nhiều thành công và luôn nở những nụ cười thật xinh xắn tươi vui.”)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...