Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 31: Khai Đao


Tác giả: Thiên Bảo


Lần này Tiến Thán lại là người lấy lại tinh thần trước, tiến lên một bước nhìn về vị đại ca nói.


– Đại ca làm gì vậy, chúng ta sao có thể là thuộc hạ của ai được chứ, ca đang giỡn phải không?


Thanh Lâm và Ưu Tú nhất thời nhìn qua bên này, thấy biểu hiện của đám người Tiến Thán có chút sai sai, liền biết họ nghĩ lầm đường, Tú định tiến lên trước giải thích, Lâm giơ tay cản lại nhìn nàng gật đầu, rồi lại nhìn Tiến Thán nói.


– Sao lại không thể, nhị tỷ của bọn đệ nói không sai, chủ nhân sau lưng ta chính là Dạ Vương, bang phái Bách Thú Dạ Hành cũng là do người sáng lập, ta chỉ là một tiểu tốt, một thuộc hạ của người mà thôi.


– Đại ca, ca nói gì vậy?


Lần này là Yên Nhi cô nàng áo tím lên tiếng, nàng vốn chỉ định đứng xem trong giây lát, nàng cũng nghĩ là có hiểu lầm gì đó, nhưng nghe được Lâm nói vậy, nàng cũng không thể đứng im được nữa, nên do dự hỏi một câu.


Lâm nhìn lại Yên Nhi, bước lại gần giơ tay định xoa đầu nàng, thốt lời dịu dàng, nhưng tay vừa lên lại bị một bàn tay khác cản lại, bàn tay khá trắng, nhưng có vẻ chỉ là da bọc xương, bàn tay này của Huỳnh Cẩn, hắn nhìn Lâm nói.


– Đại ca, chúng ta cần một lời giải thích, đại ca chẳng lẽ lại còn muốn lừa dối bọn ta thêm nữa sao?


Giọng điệu thâm trầm, ánh mắt sắc bén hàm ẩn vào trong, như một thanh kiếm chuẩn bị rút khỏi vỏ, chém vỡ màn sương mù mịt trước mặt.


Cách…


Chiếc ly thủy tinh thuần khiết trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ, vô cùng nhỏ, nhưng nó đã để lại một dấu ấn không thể hàn gắn, điểm vết nứt đó đang loé sáng dần.



Tiến Thán cũng nhanh chóng đi qua bên này, đứng đối diện Thanh Lâm vị đại ca của mình bấy lâu nay, dùng cái ánh mắt có chút là tức giận cũng có chút là không rõ nhìn lấy hắn nói.


– Bọn đệ rất cần một lời giải thích, đại ca chuyện này rốt cuộc là sao?


Yên Nhi dù không lên tiếng nhưng ánh mắt đã nói lên tất cà, nàng đứng cạnh Huỳnh Cẩn, đứng sau Tiến Thán, dùng lấy ánh mắt đầy nghi hoặc khó nói thành lời nhìn Thanh Lâm, và có một chút là nhìn qua nhị tỷ của nàng, Ưu Tú.


Bắt gặp ánh mắt đó của Yên Nhi, nàng thở dài một chút, nhẹ nhàng đưa ánh mắt lướt qua Thanh Lâm, thấy hắn cũng đang liếc nhìn mình, Ưu Tú như nhìn thấy lời nói của vị đại ca trong ánh mắt ấy, Lâm muốn nói.


– Muội đừng tham gia, chuyện này cứ để ta.


Ưu Tú dời ánh mắt, nhìn lại Yên Nhi rồi lắc đầu, nàng đã quyết định nghe theo Lâm đứng sang một bên một chuyện, nàng có thể phần nào đoán được việc tiếp theo đại ca sẽ làm, nàng cũng rất tò mò về câu chuyện của hắn.


Thấy Ưu Tú làm vậy, Yên Nhi cũng rất bất ngờ, nàng lại nhìn về Thanh Lâm, chỉ thấy vị đại ca của nàng cũng đang nhìn về qua người bọn họ, hắn nén một hơi thở dài rồi nói.


– Chuyện này rất là dài dòng, mọi người có thể ngồi xuống nghe ta kể một câu chuyện được chứ…


Hắn dừng lại một chút, ngồi xuống trước đối diện với mọi ánh mắt nghi hoặc kia, hắn làm một thủ thế mời rồi nhẹ nhàng nói có chút gì đó là thanh thản tâm tình.


– Đây là câu chuyện về cuộc đời của ta, mọi ngươi nghe chứ.


Đôi mắt của hắn thật trong sáng thanh bình, ẩn sâu trong ánh mắt ôn hoà ấy là một nỗi đau thương hàm ẩn, nhưng chỉ thoáng qua, rất nhanh lại chuyển thành một nỗi khâm phục như đang nhớ về một ai đó, cuối cùng là hi vọng dập tắt bấy lâu đã nén mồi lửa cháy lên loé sáng một khoảng bóng đêm trong tâm hồn.


Đám người nhìn nhau có nghi hoặc, kinh ngạc, ngỡ ngàng, Ưu Tú làm mẫu ngồi xuống trước cách Lâm không xa, nàng nhìn hắn như thấy được một phần cảnh ngộ của mình, nàng có thể thông cảm cho hắn. Tiếp đến là Huỳnh Cẩn, hắn là người trấn định nhất hiện tại, hắn cũng rất tò mò về chuyện của đại ca.


Một người kiêu ngạo, mạnh mẽ và thông minh như đại ca, sao có thể lại làm thuộc hạ của người khác được.



Tiếp đến là Yên Nhi, không ngờ cô nàng áo tím này lại là người thứ ba ngồi xuống trước cả Tiến Thán, tam ca của mình, nàng có nỗi nghi hoặc của mình, nhưng nàng có nhiều hi vọng hơn những người khác ở đây, nàng tin tưởng nhất là gia đình mình, gia đình đi đâu thì nàng đi đó, mặc dù nàng vẫn có chút không thích Vương Triều hay thuộc hạ của một ai đó, vì quá ràng buộc, nhưng nàng vẫn lựa chọn ở bên gia đình, vì đó là nơi nàng cảm thấy hạnh phúc nhất.


Huống hồ gì theo nhị tỷ nói anh rể là người tốt, anh ấy cũng có thể là Vương, đại ca cũng là người tốt, sau lưng đại ca là Dạ Vương, vậy thì Bách Vương ai cũng tốt cả.


Rất ngây thơ, rất lạc quan, thật trong sáng và hồn nhiên, nàng ngồi lại ngay ngắn bên cạnh nhị tỷ, như có chút lo lắng nắm lấy tay nàng, nhìn Tú nhẹ nhàng gật đầu rồi cũng nhìn về Lâm.


Thanh Lâm thấy ba người đã ngồi xuống, hắn gật đầu nhẹ lòng hơn đôi chút, sau lại dời ánh mắt khỏi Yên Nhi nhìn lại Tiến Thán vị tam đệ này của mình, thấy hắn đôi tay nắm chặt, ánh mặt toát lên vẻ không rõ, cũng có một chút là lửa giận không biết từ đâu mà ra, Lâm cũng có chút khó hiểu, nhưng hắn cũng nhẹ nhàng nói.


– Tam đệ có thể nể mặt ta ngồi xuống một lần, nghe ta nói về cuộc đời của mình được không?


– Ta… Đệ…


Tiến Thán có chút do dự, thanh niên tang bào này dường như đang làm ra một quyết định rất khó khăn, hắn không ngừng liếc mắt nhìn về Ưu Tú, Huỳnh Cẩn và Yên Nhi, những người đã ngồi xuống trước, ở hắn nghĩ chuyện này không cần thiết, có cái gì thì cứ nói thẳng ra sao phải làm màu, trong thâm tâm hắn thầm nghĩ trút lên sự căm giận khôn cùng.


Không ngờ ta lại là thuộc hạ của một Vương Triều, chỉ là một con chó sắn của một tên Vương mà thôi, ta hận chính mình.


Với cái ý nghĩ đó, bất giác hắn đã bốc lên sát khí vô tận, như ngọn lửa trùng thiên chuẩn bị phá vỡ nền đất mà ra, gây hại nhân gia. Nhịp thở của hắn bắt đầu hỗn loạn, đôi tay siết chặt, bây giờ còn chặt hơn, đôi mắt của hắn đang đỏ dần.


Thấy Tiến Thán bỗng nhiên có biến hoá như vậy, mọi người có chút kinh ngạc, nhưng sau đó là một nỗi lo lắng và bất ổn dâng lên trong lòng bọn họ, làm bọn họ khó chịu.


Thanh Lâm lấy lại tinh thần trước, nhìn về Tiến Thán trong ánh mắt đầy sự lo lắng và không rõ, hắn đứng dậy kéo lại mọi người rồi lớn tiếng nói.


– Không ổn, tam đệ tẩu hỏa nhập ma.



– Cái gì?


Bọn người Ưu Tú ngỡ ngàng, rồi kinh hãi sau đó là lo lắng nhìn lại Tiến Thán, Huỳnh Cẩn nhíu mày, đi ra khỏi đám người, đứng đối diện Tiến Thán nhìn chằm chằm vào hắn.


Cẩn cất tiếng, nhưng âm, tiết tấu rất lạ, ngôn ngữ cũng rất lạ, nhưng lại nghe rất hay rất huyền diệu, làm mọi người có chút bị cầu hồn, đoạt phách trong giây lát không biết làm gì.


Linh… Linh… Lan… Lan… Linh… Lan…


m tiết có dạng nghe như này, rất hay rất huyền diệu một lúc sau đó thì Cẩn ngừng lại, nhìn vào Tiến Thán thấy hắn vẫn vậy, hắn không quan tâm liền nói.


– Tiến Thán, ngươi mau bình tĩnh lại chuyện còn chưa rõ, ngươi đừng manh động.


Tiến Thán vẫn đứng như thế, đứng im một chỗ, trong đầu hắn hiện tại chỉ văng vẳng lên thanh âm Linh Lan kia, không hiểu sao nó cứ phát lại dần, lại dần, càng lúc càng nhỏ nhưng lại rõ, chỉ thấy một chốc lát thanh âm tắt hẳn, đôi mắt đỏ hoe dịu dần rồi lại bình thường, tâm tình không còn sự căm hận khống chế, hắn ngỡ ngàng nhìn về mọi người nhất là Huỳnh Cẩn, hắn đưa tay chỉ vào Cẩn nói.


– Ngươi cũng đến từ nơi đó…


Huỳnh Cẩn cũng biết hắn đang nói thứ gì, hắn nhẹ gật đầu, đi lại gần Tiến Thán kéo hắn lại đứng đối mọi người cúi đầu nói.


– Bọn đệ xin lỗi!


Lúc này đám người mới lấy lại tinh thần, bọn họ có chút kinh ngạc với thứ âm thanh mà lúc nãy Cẩn đã sử dụng, Yên Nhi rất là tự nhiên tiến lên hỏi.


– Tứ ca nãy ca hát cái gì mà hay vậy?


Nàng nghe nó giống như một bài ca, nên liền cho rằng Cẩn đã hát, bài ca này hay như vậy nàng rất muốn học.


Huỳnh Cẩn đương nhiên đương nhiên biết tâm tình của vị ngũ muội này, hắn cũng mỉm cười nhẹ nhìn mọi người một lượt nói.


– Đây chỉ là một âm ngữ đặc biệt của quê hương ta, nó không bằng m Kỹ của Diệu Môn, nhưng có thể tự xưng là thứ gần m Kỹ đệ nhất nhất, tác dụng duy nhất là thanh tâm, nó không thể dùng trong chiến đấu được, trước giờ ta ít dùng vì không có đất dụng võ.



Xong hắn dừng lại một chút, nhìn về Yên Nhi, thấy ánh mắt mong chờ của nàng, hắn cười nói.


– Cái này muội không học được đâu, vì m Ngữ này chỉ có người cùng quê hương với ta mới học được và dùng được người ngoài thì không được.


Yên Nhi tỏ rõ thất vọng ỉu xìu đi qua một bên, mấy người khác lại kinh ngạc với điều mà Huỳnh Cẩn nói, nhất là Thanh Lâm, hắn thật sự phải xem lại người tứ đệ này.


Tiến Thán biết mình không đúng, nên cúi sâu thêm một chút nói.


– Xin lỗi mọi người đệ nông nổi.


Thấy mọi chuyện đã qua, Thanh Lâm thở dài một hơi, tiến lên vịn lại Tiến Thán đứng dậy, đánh lên vai của hắn vài cái, nhẹ nhàng ấm áp nói.


– Không sao chúng ta là một gia đình mà, đệ không có gì sai cả.


Hắn dừng một chút nhìn lại đám người, dang tay choàng vai Tiến Thán và Huỳnh Cẩn, Yên Nhi và Ưu Tú cũng tiến lại gần, hắn nói.


– Mặc dù chúng ta là gia đình, nhưng trước giờ vẫn luôn giấu nhau rất nhiều thứ, chúng ta vẫn luôn có một bức tường vô tình ngăn, ngày hôm nay ta khai đao nói lên chuyện của mình, chém bức tường này một nhát cho nó sớm ngày phá vỡ, ta mong sau này chúng ta thật sự là một gia đình.


– Vâng.


Yên Nhi vui vẻ nói.


– Được.


Mọi người đồng thanh nói, xong rồi tất cả phá lên cười thật to, thật hạnh phúc, chuyện vừa rồi bỏ qua, không còn giá trị, bọn họ vui đùa ngồi lại với nhau, Thanh Lâm bắt đầu kể chuyện của mình.


Dường như trong màn đêm thăm thẳm, cái ly thủy tinh trắng thuần có một vết nứt kia, một tổn thương không bao giờ lành được, giờ đây một luồng sức mạnh không biết từ đâu mà có chạy vào vết nứt, hàn gắn lại vết thương, và nó ngày càng vững bền hơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận