Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 29: Giải Đáp


Tác giả: Thiên Bảo


Năm người đều đã tỉnh, Thanh Lâm đại ca, Ưu Tú nhị tỷ, Tiến Thán tam đệ, Huỳnh Cẩn tứ đệ và ngũ muội Yên Nhi. Năm người đã tụ họp thành viên Bách Thú Dạ Hành chuẩn bị hiện thế.


Nhìn bốn người huynh đệ, tỷ muội đã tỉnh, Ưu Tú bỗng nhiên thở dài một hơi, nghiêm mặt trịnh trọng nói.


– Mọi người.


Vì có vẻ trịnh trọng, bốn người không còn nhao nháo nữa, mà cùng nghiên mắt nhìn về phía Ưu Tú, yên lặng lắng nghe, trong ánh mắt của mọi người có chút nghi hoặc.


Ưu Tú quan sát nghi hoặc trong ánh mắt mọi người, nàng nhẹ nhàng đi lên phía trước một bước rồi nói.


– Mọi người, nảy giờ chúng ta đã tiêu hao quá nhiều thời gian, đám người Hắc Cực đã tới, Cơ ca đã giúp chúng ta cản hậu, bây giờ chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây, cấp báo cho Dạ Vương nhanh chóng gửi người đến chi viện.


Ưu Tú đã từng nghĩ quá, Thiên Khẩu là Thiên Cơ, hắn cũng là Thiên Vương, đã từng là thành viên của Bách Vương, thông qua thông tin như thế và cách nói chuyện của Thiên Khẩu với Dụ Vương, nàng liền suy đoán ra rằng bang phái mà đại ca lập lấy Bách Thú Dạ Hành, không phải do hắn lập, mà là người phía sau hắn lập, và người đó không ai khác là Dạ Vương cũng là một trong Bách Vương.


Thông qua cuộc đối thoại trước đó của Thiên Cơ và Dụ Vương, nàng liền biết được quan hệ của các Vương rất tốt, dù hiện giờ đã chia thành hai bên đứng đối lập với nhau, Thiên Vương bị trục xuất không còn là Vương nữa, nhưng dù vậy nàng vẫn tin rằng với tình nghĩa huynh đệ với các Vương, thì Dạ Vương sẽ ra tay cứu Cơ ca của nàng.



Với lại nàng còn nghĩ rằng, sở dĩ Thiên Khẩu bắt bọn họ lại mà không giết chết, hay giở trò cổ quái gì là do hắn nể mặt Dạ Vương mới không làm, bắt lại là đề giáo huấn bọn họ biết được rằng, núi này cao sẽ có núi cao hơn, mặt khác là rèn luyện, là nhờ vả,…


Nói chung đều cho Thiên Khẩu đủ mọi mặt tốt, không biết có nên nói rằng nàng vì yêu mà tin tưởng mù quán quá hay không?


Nếu để nàng biết được, Thiên Khẩu bắt bọn họ không phải vì những điều đó, mà đơn giản chỉ là vị giận chó đánh mẹ, căm tức Dạ Vương, bắt bọn họ trấn lột một phen, còn những chuyện tiếp theo thì chỉ đơn giản là trùng hợp trong sự ảo diệu phức tạp của trời đất mà thôi, hay đúng hơn chính là Thiên Ý, là số phận đã định là như vậy.


Sau khi Ưu Tú dứt lời, cả bốn người đều nổi lên rất nhiều nghi hoặc, ngoại trừ một số người nhạy bén như Thanh Lâm và Tiến Thán ra, thì hai người Huỳnh Cẩn và Yên Nhi vẫn còn ngơ ngác.


– Ta có một thắc mắc là đám người Hắc Cực là ai? Sao người kia lại cản hậu, để cho chúng ta chạy.


Thanh Lâm trước tiên liền hỏi, một phần giải đáp nghi hoặc của đám người, một phần khác hắn cũng khá là kinh ngạc về “Dạ Vương” trong lời nói của Ưu Tú.


Chẳng lẽ muội ấy đã biết về Bách Vương?


Ưu Tú biết hiện giờ mình đã phí khá nhiều thời gian, nhưng nàng cũng biết nếu không giải thích rõ ràng nghi hoặc cho tất cả mọi người thì khó mà nhanh chóng thuận thế tự nhiên mà làm được.


Nên nàng cũng không có câu nệ tiểu tiết mà lắc đầu nhìn Thanh Lâm trực tiếp nói.


– Muội cũng không rõ ràng lắm, Hắc Cực là bọn người như thế nào, muội cũng không biết, nhưng có điều muội chắc chắn rằng, bọn họ đều là người xấu, chính bọn họ đã giết gia đình của muội, nếu không lầm thì…


Nói đến đây, nàng chợt dừng lại, vì trong lúc nói chuyện, ký ức mơ hồ lại hiện lện một câu nói của Thiên Cơ, lúc đó nàng vẫn còn sốc nên không để ý, nhưng dù sao vẫn nghe rõ, bây giờ âm thanh lại vang lại, khiến nàng rõ ràng.



– Diệu m Thanh Kỹ, Diệu Kỹ của Thanh Gia, đám người kia sử dụng được, điều này có nghĩa Thanh Gia đã bị… Diệt.


Thấy nàng đột ngột dừng lại, Thanh Lâm bất giác vô thức nổi lên lo lắng đột ngột, hắn tiến lên trước một bước nhìn chằm Ưu Tú rồi nói.


– Nếu không lầm thì gì?


Dứt lời, hắn không hiểu sao mình lại có cảm giác kì lạ như vậy, dường như ở nơi thâm sâu nào đó đang mách bảo hắn một điều gì đó.


Ba người Tiến Thán, Huỳnh Cẩn, Yên Nhi không nói gì, vẫn chú ý về bên này, lòng bọn họ vẫn đầy thắc mắc, nghi hoặc, nhưng thấy biểu hiện của hai người đại ca, nhị tỷ có chút quái lạ, nên bọn họ cũng hiểu được không nên xen vào, có điều lời mà Ưu Tú vừa nói ra vẫn khiến họ kinh ngạc một chút.


Gia đình của nhị tỷ bị đám người kia giết sao?


Vì là huynh đệ tỷ muội, là một gia đình nhỏ, bọn họ đều rất rõ ràng, trước giờ nhị tỷ của mình rất là lạnh lùng, rất ít nói chuyện về bản thân, ngoài ra bọn họ cũng vậy, nhưng không phải ai cũng lạnh lùng và khó gần như nàng. Nàng ra quyết định gì, chỉ có vị đại ca Thanh Lâm là thay đổi được, còn không thì chẳng còn ai có thể giữ chân nàng dừng lại, dù lạnh lùng, khó gần nhưng nàng còn là một người không yên phận nữa.


Mọi thứ do thực lực quyết định, nhưng lần này từ khi vào trận địa của người bí ẩn kia, nhị tỷ đã thay đổi rồi, không còn vẻ ngoài lúc trước nữa, quả nhiên người kia rất quan trọng với nhị tỷ, vì người đó mà nàng có thể không ngần ngại bảo vệ và thay đổi mình.


Tiến Thán nhìn Ưu Tú với ánh mắt ấm áp, trìu mến một lúc dường như đã trút bỏ phần u phiền cuối cùng, vai hắn nặng chịt giây lát, rồi lại thả lỏng thoái mái, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, thầm nói.


– Ta không bằng người nọ…



Không ai để ý đến hắn, bây giờ tất cả mọi người đều tập trung nhìn về Ưu Tú, chờ đợi câu trả lời của nàng, người gấp rút nhất không ai khác ngoài Thanh Lâm cả.


Thấy nàng không trả lời, hắn vội vàng hỏi lần nữa.


– Rốt cuộc muội muốn nói cái gì, nếu không lầm thì sao?


Nghe vậy, Ưu Tú nhất thời lấy lại tinh thần, nãy giờ nàng bất chợt ngẩng ngơ nhớ lại từng lời nói và âm thanh mơ hồ lúc trước mà nàng nghe trong tình trạng sốc nên không để ý, nhưng giờ thì đột ngột nhớ lại, nàng cũng không biết tại sao.


Chẳng lẽ là do liên quan đến Hắc Cực chăng?


Nàng tự hỏi, rồi tự lắc đầu, Ưu Tú nhìn lại mọi người, rồi nhẹ nhàng nói.


– Xin lỗi mọi người, lúc nãy ta bất chợt nhớ lại một số chuyện, ta đã biết Hắc Cực là bọn người như thế nào?


Nàng dừng lại một chút, dường như đang xếp lại câu từ lời nói cho phù hợp, không đợi mọi người lên tiếng hỏi lại, nàng liền liền nói.


– Hắc Cực là một tổ chức sưu tầm Diệu Kỹ, đám người này bất chấp thủ đoạn để có được thứ Diệu Kỹ mà mình muốn.


Xong rồi nàng lại nhìn Thanh Lâm với vẻ do dự một lúc rồi nàng kiên định nói.


– Theo muội nhớ nếu không lầm thì Cơ Ca lúc dẫn muội trốn thoát những người kia từng nói rằng là, thứ bọn họ sử dụng là Diệu Kỹ Thanh Gia, và Cơ ca cũng nói rằng Thanh Gia có thể đã bị diệt, có thể là do họ làm, theo muội nghĩ vậy.


Dứt lời, Ưu Tú chỉ thấy Thanh Lâm, gương mặt thoáng hiện vẻ căm giận, hơi thở dồn dập, đôi tay đang nắm chặt lại, vô tình nhất thời có một dòng màu tươi chảy ra.



Thanh Lâm mặc dù có chút nghi ngờ về lời nói của Ưu Tú, nhưng hắn là ai, là người thông minh nhất trong nhóm Bách Thú Dạ Hành, bản thân Lâm rất nhanh liền liên kết, xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, hắn biết nàng nói không sai, chỉ là hiện tại là hắn quá giận và căm tức bản thân mình mà thôi.


Trong khi người kia có đủ thực lực chống lại đám người ác bá đã từng muốn giết mình và gia tộc, thì bản thân chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Sao mình lại yếu như thế, lần này chắc chắn là lần cuối cùng mình lùi bước trước tử thù.


Hắn rất nhanh liền thanh thản tâm tình, bình tỉnh trở lại, không nói gì nữa, lùi lại một bước quan sát mọi người, trông chờ Ưu Tú, hắn hiện tại không đủ sức lãnh đạo mọi người nữa, dù đã đỡ hơn, nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng mà.


Thấy hắn không có manh động, Ưu Tú cũng nhẹ lòng một hơi, nàng tiếp tục nhìn đám người đang ngơ ngác còn lại, nàng lên tiếng hỏi.


– Ba người còn muốn hỏi gì không? Ta sẽ giải đáp luôn một lần.


Nàng khá dịu dàng nói chuyện với ba người, làm Huỳnh Cẩn và Tiến Thán có chút không quen, nhưng rất nhanh liền thích ứng, chỉ có Yên Nhi là như thường.


Hiện tại, ba người bọn họ đều đang cố gắng tiêu hoá lượng thông tin vừa nãy, trong lòng bọn họ bất giác đưa Hắc Cực vào danh sách cấm kỵ, vô thức sợ hãi cái tổ chức chưa từng gặp mặt này.


Dù bọn họ cũng không hay hơn người nào, ba người sàn sàn nhưng cũng không ngu, cái tổ chức Hắc Cực mà hai người Thanh Lâm và Ưu Tú nói, một lượt đã diệt gia đình của Tú và Thanh Gia của Lâm, mà Lâm và Tú thì mạnh như thế nào, vậy thì gia tộc nuôi dưỡng bọn họ lại còn cường thế như thế nữa, vẫy mà vẫn bị diệt, rõ ràng tổ chức này rất khủng bố, mạnh mẽ không hợp lối thường.


Với lại theo thông tin về Hắc Cực mà người nhị tỷ vừa cung cấp cho bọn họ, cũng làm bọn họ khá là kinh ngạc. Một tổ chức sưu tầm diệu kỹ, điều này nói rõ, đám người trong tổ chức này có khả năng sỡ hữu trên dưới không chỉ một diệu kỹ, mà có thể là hai, là ba, bọn họ có chút khao khát, phải biết rằng năm người bọn họ đều có riêng cho mình một diệu kỹ, nhưng cái nào không phải trải qua, trăm phương ngàn kế, vượt mọi gian nan thử thách mà có được.


Vậy cái Hắc Cực này thì sao? Sở hữu rất nhiều làm bọn họ, cũng có chút là ganh tị, có chút thì là ghen ghét, có chút lại là ngưỡng mộ, tham lam chiếm đoạt, muốn gia nhập tổ chức, nhưng rồi họ liền bỏ qua nhanh cái ý nghĩ đó, vì đám người này rất ác, không ngại diệt cả một gia tộc chỉ vì một diệu kỹ.


Điều này thể hiện quá rõ qua hoàn cảnh của Thanh Lâm và Ưu Tú, bọn họ không muốn trở thành bọn người ác bá như thế đâu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận