Chương 26: Hiểu Lầm
Tác giả: Thiên Bảo
Trong chốc lát nàng đã cởi trói xong cho Yên Nhi, nhưng hiện tại nàng Yên Nhi vẫn đang ngỡ ngàng trước lời nói và giọng điệu lúc nãy của Ưu Tú, thật lâu nàng không trả lời, vì nàng không biết phải nói như thế nào nữa.
Ưu Tú nhìn Yên Nhi một chút liền hiểu, nàng cũng biết rằng điều mà nàng vừa nói ra rất khó tin, nàng đành phải cho vị ngũ muội này một chút thời gian để suy nghĩ.
Nàng đứng dậy đi nhanh về phía vị đại ca, nhìn hắn đôi mắt long lanh máy động sau lại trở về nét lạnh lùng như trước, đôi lông mày của nàng nhíu lại và nói.
– Nếu đại ca đã tỉnh rồi, sao lại tiếp tục giả bộ thế này.
Thanh niên Thanh Gia, môi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Ưu Tú nhẹ nhàng nói.
– Đành chịu thôi, nếu ta không tiếp tục giả bộ ngủ tiếp, thì sao có thể nghe một tin chấn động như vậy.
Quan sát lấy biểu hiện của vị đại ca này, Ưu Tú nhận ra có điều khác lạ, nàng nhíu mày nói tiếp.
– Ca sao vậy?
– Có gì đâu, chỉ là ta không ngờ vị nhị muội được mệnh danh là Độc Nữ Băng Yêu suốt mấy năm nay lại nói nên câu yêu một người.
Thanh niên Thanh Gia nhìn lại Ưu Tú, vẻ mặt hờ hững đi kèm với đó là một nụ cười cổ quái vừa lạnh lùng lại có chút gì đó hung tợn, chỉ là nỗi hung tợn này bị che lấp đi bởi gương mặt tuấn tú của hắn nhìn như ôn hòa.
Nhưng Ưu Tú, nàng không cho là vậy, nàng và vị đại ca này đã cùng đồng hành suốt bao nhiêu năm, đã cùng sát cánh biết bao nhiều lần định đến sinh tử, nàng đã quá quen với biểu cảm của vị đại ca này, chỉ là trước giờ nàng lạnh lùng, nên biểu cảm trước sau như một mà thôi nhưng giờ đã khác.
Ưu Tú cảm nhận được luồng sát ý bốc lên từ vị đại ca này, từ trong con mắt của hắn chứa đầy sự dữ tợn và căm thù khi nhắc đến Thiên Khẩu, ở trong suy nghĩ của mình, nàng đã nhận định người này muốn giết nam nhân của mình, lòng nàng liền nảy sinh chán ghét.
Ưu Tú kiềm xuống lòng chán ghét của mình, nhìn lấy vị đại ca nhẹ nhàng nói.
– Có lẽ đại ca đã có hiểu lầm gì với huynh ấy rồi, thật ra huynh ấy rất tốt, huynh ấy là…
– Muội Im Đi.
Không chờ Ưu Tú nói xong, vị đại ca bỗng nhiên tức giận la lên, thấy rõ ràng ánh mắt của hắn đã trở nên đỏ hơn, hắn hung tợn nhìn nàng nói.
– Muội thì biết gì chứ, hắn là kẻ giết người là một tên xấu xa, chính hắn… Chính hắn đã diệt gia tộc của ta.
Ưu Tú có chút ngỡ nàng vì câu nói của vị đại ca này, nàng tự hỏi chính mình, Thiên Khẩu có làm thế không? Nàng có thể chắc chắn rằng là không.
Cơ ca không thể nào làm thế được.
Ưu Tú nhìn đại ca đang dữ tợn kia nhìn mình, nàng lạnh lùng trầm giọng nói.
– Ca nhầm rồi, chính huynh ấy đã cứu ta, đã bảo vệ ta và phụ mẫu, huynh ấy không thể nào diệt gia tộc của đại ca được.
– Ha ha ha…
Thanh niên Thanh Gia cười lớn, xông hắn lại càng điên cuồng hơn nói.
– Sao muội lại ngây thơ như thế, hắn không làm vì lúc đó hắn còn nhỏ tuổi, nhưng gia tộc hắn làm, chính gia tộc hắn đã diệt Thanh Gia ta.
Hắn dừng lại một chút, như dồn hết sự tức giận lên câu cuối cùng này.
– Ta Thanh Lâm đã từng phát trọng thề, ta nhất định sống và sống đến khi diệt tận đám người giết gia tộc ta.
Trong ánh mắt hắn cháy lên lửa giận trùng thiên cùng với sự căm thù vô tận, trong khoảng khắc đó một dòng kí ức đau thương thoáng hiện ngay trước mắt hắn.
Một gian phòng ấm cúng, hắn được người mẹ hiền ôm bên mình, nhưng rồi tất cả bốc cháy, mặc kệ hắn khóc thế nào, cũng chả ai quan tâm, từng người một trong gia tộc hắn bị kéo ra, và chặt đầu ngay trước mặt hắn, những cột máu bắn lên thấm nhuần nền đất, hắn nằm giữa dòng máu, tiếng khóc nín thinh không phát ra tiếng động.
Hình ảnh mơ hồ về đám người áo trắng đeo mặt nạ quỷ, người nào người nấy vô cùng đáng sợ.
Mãi sau này hắn được một người cứu, hay tin Thanh Gia bị diệt toàn tộc, biết được đám người đó vì Diệu Kỹ của Thanh Gia mà đến, hắn căm hận, hắn tức giận nhưng vì tuổi nhỏ không thể làm gì, quyết định đi theo người nọ học nghệ, tiêu dao giang hồ, rồi hắn đã lớn đường ai nấy đi, được người thu phục tham gia vào Bách Thú Dạ Hành.
Trong lần giao đấu trước Thiên Khẩu đã sử dụng một khúc nhạc để khống chế tâm trí hắn, nhưng đó cũng là Diệu Kỹ độc quyền của Thanh Gia, với tên Khống Thức Bất Tâm Kỹ, cũng nhờ vậy hắn cũng đã lấy lại được một phần ký ức về bộ môn này, đó chính là lời giải của bộ môn này.
Theo lời trưởng bối trước khi dạy hắn đã từng căn dặn gằng.
– Lâm Nhi, con nghe kỹ đây, Thanh Gia ta thù địch rất nhiều, nếu sau này Thanh Gia gặp nạn bị người cướp lấy Diệu Kỹ và dùng nó khống chế con, thì con phải đọc câu sau để giải thoát bản thân.
– Loạn m Hủ Thức… Tâm m Tỉnh Thần…
Vì thế hắn liền nhận định Thiên Khẩu chính là kẻ địch của mình, chính là người đã diệt gia tộc của hắn.
Ưu Tú nhìn Thanh Lâm, biết rằng bây giờ dù có nói gì cũng không thể thuyết phục được hắn, nhưng nàng vẫn nói, nói để tranh công bằng và trong sạch cho nam nhân của mình.
– Ta biết hiện tại dù có nói gì cũng không thể thuyết phục được huynh, nhưng ta vẫn phải tiếp tục nói vì người ấy tranh cái nhân phẩm.
Ưu Tú dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám trên cao, ngay lúc đó như có một làn ký ức qua ánh mắt nàng.
Hình ảnh đó, bóng hình của một người nam nhân cô độc lẻ loi, lại mạnh mẽ ấm áp đến lạ thường, cái bóng lưng của tình đầu mặc dù nhỏ con vẫn còn non nớt, nhưng đã đủ rộng lớn để che chắn và bảo vệ cho nàng an toàn.
– Đừng sợ hãi, tất cả sẽ không sao đâu, mọi việc cứ để ta lo.
Chính câu nói ấy cho nàng tự tin, cho nàng sức mạnh để bản thân nàng vượt qua mọi gian khổ, khó khăn, thử thách cuộc đời, cho nàng chỗ dựa tinh thần mạnh mẽ để nàng dìm xuống nỗi đau thương khi mất gia đình thân thương.
Ánh mắt nàng trìu mến, từng cảnh tượng khởi xưa thoáng qua, nàng cúi đầu nhìn lấy thanh niên Thanh Lâm môi nhấp nháy, giọng nói trở nên ấm áp, xoa dịu lòng người.
– Cơ ca là người tốt, chính huynh ấy đã cứu lấy ta từ trong vực thẳm của tuyệt vọng, ta đánh mất tình thương gia đình chỉ trong một buổi sáng, phụ mẫu bị đám người Hắc Cực truy sát đến giờ không rõ sống chết.
– Huynh ấy cho ta chỗ dựa, che chở cho ta bảo vệ ta, ta không biết gia tộc Cơ ca, là người thế nào, nhưng ta biết huynh ấy lả người tốt thế nào.
– Có thể đại ca đã hiểu lầm huynh ấy, nhưng dù có hiểu lầm, ta vẫn không cho phép ca nói xấu huynh ấy trước mặt ta.
Câu cuối cùng nàng như thẩm đề cao âm giọng, nói rõ từng chữ một với Thanh Lâm, ánh mắt kiên định thể hiện rõ ý chí kiên cường và quyết tâm của nàng.
Thanh Lâm kinh ngạc nhìn Ưu Tú, sự căm hận trong lòng hắn cũng đã dịu đi nhiều, hắn ngơ ngác nhìn, chính hắn cũng tự hỏi lòng mình.
Chẳng lẽ, ta hiểu lầm rồi sao, người đó…
Thanh Lâm thả mình dựa vào thân cây, hắn muốn suy nghĩ một chút, cũng như làm rõ bản tâm của mình. Hắn không muốn vì chuyện của mình mà làm rạn nứt tình nghĩa bấy lâu nay, hắn chỉ đành nói.
– Cho ta, suy nghĩ một chút.
Thế rồi hắn im lặng không nói lời nào nữa, còn Yên Nhi, vị ngũ muội nãy giờ ở một bên nghe tất cả, nàng là nữ nhân, nàng có thể thấu hiểu cho vị nhị tỷ của mình, sau khi nhìn thấy tất cả.
Thấy dáng vẻ kiên cường và quyết tâm của nàng, nhớ lại từng câu từng chữ từng lời nói của nhị tỷ, cái âm điệu trìu mến và dịu dàng dành cho người mình yêu thương.
Nàng có chút khâm phục và ngưỡng mộ người nhị tỷ này của mình, nàng không được như thế, không thể nào mạnh dạng nói ra điều mình thích, hay yêu một ai đó.
Từ nãy đến giờ Yên Nhi rất muốn xen vào giữa hai người, khuyên đại ca và nhị tỷ rằng.
– Hai người đừng có cãi nhau nữa, chúng ta là một gia đình mà.
Chỉ một câu yếu ớt như thế thôi, đầy tình cảm, đầy tình thương và ấm áp, sự thương xót thì những thành viên trong gia đình cãi nhau, nàng thấy tất cả, cảm nhận hết thảy cảm xúc, nhưng nàng lại không đủ dũng cảm để xen vào chuyện của hai người.
Mà nói đúng hơn là nàng không có không gian để xen vào, ngay từ lúc Thanh Lâm hét lên Ưu Tú, Yên Nhi đã hết hồn nhìn qua, thấy hai người cãi vã, nàng lo lắng đi qua, định xen vào hoà giải, nhưng từng câu lời nói tiếp theo lại không có kẽ hở để nàng xen vào được, nên chỉ đành cuộn mình lại im lặng xem thước phim ngắn về cuộc cãi vã này mà thôi.
Thật lâu, một lúc sau cuộc cãi vã đã ngừng lại, Yên Nhi ánh mắt tràn đầy khâm phục và sùng bái, đi lại gần nắm tay Ưu Tú, cười cười nhìn nàng mà nói.
– Nhị tỷ, tỷ thật là ngầu quá đi.
Nàng tươi cười như một đoá hoa đào nở rộ, hồn nhiên ngây thơ, toả sáng trong bầu không khí ngột ngạt này, giọng nói của nàng dịu dàng, ấm áp và chân thực từ cõi tấm lòng không có chút gì là giả dối.
Ưu Tú mỉm cười như đoá hoa hồng quyến rũ câu hồn con tim bé nhỏ xung quanh, ánh mắt cử chỉ dịu dàng lưu luyến, nàng gật đầu nhìn Yên Nhi hỏi.
– Muội còn trách huynh ấy không?
– Ý tỷ là người kia ư?
Yên Nhi hỏi lại, Ưu Tú nhẹ nhàng gật đầu, rồi nàng thầm nói, trong ánh mắt có sự mong chờ.
– Đúng vậy.
– Ưm… Ta…
Yên Nhi thả đôi tay mịn màng trắng trẻo bé nhỏ ra, nàng cúi đầu nhẹ, hai tay chắp sau lưng có vẻ rụt rè, nàng đang suy nghĩ nhưng rất nhanh nàng liền ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng nháy động như trả lời tất cả.
– Không, muội không trách người đó nữa, người mà tỷ yêu sao có thể là người xấu được, với lại…
Nàng do dự một chút rồi lại nói.
– Với lại nhị tỷ sẽ không bao giờ làm hại gia đình phải không?
Câu hỏi này, Yên Nhi hỏi ra với hi vọng tràn đầy và niềm tin vững chắc, nàng thật sự tin rằng là người cùng một gia đình sẽ không làm hại nhau, điều đó như là một chấp nhất của nàng.
– Phải, muội không sai, tỷ sẽ không bao giờ làm hại mọi người.
Không để Yên Nhi thất vọng, Ưu Tú mỉm cười trả lời dịu dàng và ấm áp, nhẹ nhàng bước tới ôm lấy Yên Nhi, như là một sự cảm ơn dành cho nàng, vì vị ngũ muội này đã thông cảm và thấu hiểu cho tâm tư của nàng.
– Vâng.
Yên Nhi trả lời ngọt ngào và ôm lấy Ưu Tú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...