Chương 25: Cảm Tình
Tác giả: Thiên Bảo
Trong giây lát, Ưu Tú đã cởi trói xong cho vị tứ đệ vẫn đang bất tỉnh nhân sự, không biết vì lí do gì, đến giờ này hắn vẫn mê mang một lúc sâu như thế.
Chắc có thể là do lúc hắn bị bắt tới, trước đó hắn đã từng trải qua một cuộc chiến đấu đến kiệt sức với Bạch Tấn, rồi còn bị chơi đùa và hành hạ tinh thần bởi Thiên Khẩu, có thể nói hắn là một trong những người thảm nhất ở đây.
Sau khi cởi trói xong cho vị tứ đệ, Ưu Tú rất có xúc cảm tiến lên đánh thức hắn, nhưng sau khi nghĩ lại một chút, nàng liền lắc đầu bỏ qua.
Tứ đệ tính tình nóng nảy, hấp tấp, vội vàng, đánh thức đệ ấy vào lúc này sẽ sinh thêm chuyện vẫn là chút nữa đi.
Nghĩ vậy, nàng liền nhìn qua phương hướng Yên Nhi vẫn đang bị trói, quyết định đến giúp giải thoát vị ngũ muội này.
Hiện tại nàng phải nói đang rất bận rộn, phải giải thoát đám người, kể lại mọi chuyện, rồi cùng mọi người chạy trốn, nàng khá là lu bu và cũng có chút gấp rút, vội vàng. Nên hiện giờ nàng rất cẩn một người có thể làm chủ cả nhóm, một người có thể sẻ chia gánh nặng.
Người làm chủ có thể là vị đại ca Thanh Gia đến giờ khắc này vẫn chưa tỉnh, còn người có thể giúp nàng sẻ chia, giảm bớt gánh nặng trên vai, chắc chỉ có mình cô nàng áo tím Yên Nhi mà thôi, hai tên còn lại quá phế, một đứa từ đầu đến giờ vẫn bất tỉnh, một đứa vừa tỉnh lại ngất xỉu lần nữa.
Ưu Tú đi đến bên thân cây, nơi vẫn đang trói Yên Nhi, thấy vị ngũ muội này vẫn đang điều khí định thần, nàng cũng không có lên tiếng làm phiền, nàng nhẹ nhàng cởi trói mà thôi.
Nghe được tiếng bước chân, cảm nhận được ai đó đang lại gần, cô nàng Yên Nhi liền biết người đó là nhị tỷ của mình, nên liền thở phào nhẹ, nhẹ nhàng mở mắt nhìn đến quang cảnh xung quanh vẫn như cũ.
Vẫn là khu rừng lạnh lẽo âm u, từng cơn gió thổi nhẹ khiến người lạnh run, vài con quạ đen mắt đỏ, như những loài ma quỷ đi lại trong rừng rùng rợn và đáng sợ, và nhìn thấy khung cảnh đó vẫn chỉ mình nàng…
À đâu, còn có nhị tỷ, tam ca, tứ ca nữa và còn một người đã cùng nàng tiến vào đây nhưng từ đầu giờ đến hiện tại nàng vẫn chưa hề nhắc tới.
Không biềt đại ca sao rồi?
Nàng sựt nhớ đến vị đại ca, bất chợt lo lắng tự hỏi lòng mình, thần sắc nàng có chút buồn bã, nghiên đầu hướng mắt cố gắng nhìn ra sau lưng, môi nhầp nhảy.
– Nhị tỷ, đại ca sao rồi? Đại ca, huynh ấy…
Giọng điệu có chút vội vàng và lo lắng, kèm theo đó là một chút gì đó không khẳng định, vì nàng đã dựa vào trực giác phán đoán được một chút về Thiên Khẩu, nàng thấy người này không tầm thường chút nào mà còn có gì đó đáng sợ, nàng lo rằng đại ca không phải là đối thủ của Thiên Khẩu sẽ gặp chuyện chẳng lành.
– Đại ca cũng bị bắt rồi, sau muội một lúc thì bị bắt.
Chỉ là lời nàng chưa dứt, thì Ưu Tú đã cất tiếng, giọng nói có chút u sầu, mà cũng phải ở trước khi gặp Thiên Khẩu, nàng đã từng cho rằng, đại ca là nhất, giỏi nhất, thông minh nhất và mạnh nhất, nàng rất sùng bái vị đại ca này của mình.
Nhưng bây giờ nàng đã lấy lại ký ức bị chôn vùi lúc nhỏ, biết được sự tồn tại của Hắc Cực, chính tổ chức này đã làm hại phụ mẫu của nàng, rồi còn thấy Thiên Khẩu chiến đấu, nghe được một chút về chuyện của hắn biết được có một nhóm người mạnh mẽ gọi là Bách Vương, Thiên Khẩu tên thật là Thiên Cơ, cũng là vị Cơ Ca năm xưa đã cứu nàng, và hắn cũng chính là một trong Bách Vương xưng hào là Thiên Vương.
Thấy chiêu trò của Thiên Vương nàng đã thầm kính sợ hắn, nàng chắc chắn rằng Thiên Khẩu còn mạnh hơn vị đại ca của mình rất nhiều lần, nhiều lần, vì chính đại ca cũng thua hắn mà.
Nàng còn biết thêm về Dụ Vương, một người đặc biệt trong Bách Vương, được Thiên Khẩu gọi là tên biến thái, cũng thấy qua hành động của hắn, nàng cũng không dám nghĩ nữa, và theo như cuộc nói chuyện của Dụ Vương và Thiên Vương, có vẻ nhóm Bách Thú Dạ Hành của nàng, chủ nhân của nó không phải là vị đại ca mà nàng sùng bái, mà là một người khác, cũng là một trong Bách Vương xưng hào Dạ Vương.
Thôi rồi, nàng biết cũng đã không ít, niềm tin ban đầu sớm đã bị đánh vỡ, nàng có thêm nhiều kiến thức mới và chút thông tin về phụ mẫu của mình, như thế là quá đủ với nàng rồi, thế vậy mà nàng còn phải giúp vị Thiên Vương bị trục xuất khỏi Bách Vương kia một chuyện nữa, như vậy là đã đủ phiền rồi, gánh nặng trên vai của nàng không nhỏ đâu.
Ưu Tú lại thở dài một hơi nói.
– Đại ca không sao đâu, muội đừng quá lo lắng.
– Đại ca cũng thua sao?
Cô nàng Yên Nhi mặc dù đã có trực giác mách bảo, đoán được kết quả từ lâu, rồi cũng được nghe lại lần nữa, nhưng trong nàng vẫn còn chút gì đó không tin, nàng cũng giống như Ưu Tú, sùng bái, ngưỡng mộ vị đại ca của mình.
Bây giờ trụ cột tinh thần của nàng đã bị đánh vỡ, nàng liền buồn sầu một chút, nhưng lại nhanh chóng chợt nhớ đến chuyện khác liền hỏi.
– Ủa nhị tỷ, tỷ đã thoát được, vậy còn người kia đâu, tỷ đã xử lí hắn rồi à?
Mặc dù nàng vẫn buồn vì đại ca của mình không thể đánh bại Thiên Khẩu, nhưng trước sau gì nàng cũng là người lạc quan, nàng liền nhớ đến Ưu Tú đã không còn bị trói, mà còn đang giải thoát cho mọi người, nàng liền đặt niềm tin nhị tỷ của mình.
Theo nàng người mạnh thứ hai sau đại ca, chỉ có thể là nhị tỷ mà thôi, mà nếu nói về độ tàn nhẫn bậc nhất thì đại ca còn không bằng nhị tỷ nữa, có thể nói trên phương diện nào đó, thực lực của hai người là tương đương nhau.
Nếu bây giờ nói với nàng rằng, Ưu Tú đã giải quyết người kia, thì nàng vẫn lựa chọn tin tưởng trăm phần trăm, vì thực lực của hai người là tương đương nhau, nếu Ưu Tú đánh bại được người này, thì chứng tỏ nàng đã hơn đại ca một bậc rồi.
Chỉ là nàng liền thất vọng rồi, và còn có một chút kinh ngạc nữa, vì câu nói tiếp theo của Ưu Tú.
– Người kia đi rồi, huynh ấy sẽ giúp chúng ta cản hậu, giúp chúng ta chạy trốn, huynh ấy không có xấu xa đâu, mà còn rất tốt nữa, muội và mọi người đã trách lầm huynh ấy rồi.
Âm giọng có chút nhỏ nhẹ, dịu dàng và trìu mến, khác biệt với khí chất lạnh lùng mà nàng toả ra, nếu để cho vị tam đệ nghe thấy, hắn liền khẳng định rằng Ưu Tú đã khác trước rồi, nàng đã yêu một người rồi, hắn sẽ lại một lần nữa thất vọng liền tâm.
Còn Yên Nhi thì có vẻ khá là ngạc nhiên với thái độ của Ưu Tú một chút nhưng cũng không có phát hiện điều gì khác lạ, chỉ là kinh ngạc không biết vì sao nhị tỷ lại nói tốt cho người này mà thôi.
Nàng thật sự có chút gì đó hồn nhiên, ngây thơ thái quá, không giống với người đã từng cầm vũ khí lên đâm tim người chút nào.
Có khi nào nhị tỷ đã phản bội mọi người rồi không? Không, không thể, nếu tỷ ấy làm vậy sao lại cởi trói cho mọi người, rốt cuộc chuyện này là sao?
Nàng thâm suy nghĩ, rồi lắc đầu quay qua quay lại một chút, sau đó mới định thần lại hướng mắt qua một nhấp nháy cà lăm nói.
– Tỷ… Tỷ… Có phải…
Cô nàng Ưu Tú nhất thời hai má ửng hồng, mắt nhấp nháy như muốn câu hồn người khác, môi cười nhẹ rồi nói.
– Muội nói đúng rồi, ta yêu huynh ấy.
Rầm!
Câu nói như tiếng sét ngang tai sâu thẳm lòng người, vị tam đệ mới vừa tỉnh giấc, động đậy thân thế một chút, từ phía sau nhìn thấy bóng lưng và một phần gương mặt của Ưu Tú đang ửng hồng, hắn nhất thời mê mẫn lần nữa, chuyện xấu hổ lúc nãy hắn đã dìm xuống thật sâu dưới đáy lòng, nhưng lại nghe câu nói vừa rồi, hắn liền đau đớn.
– Muội nói đúng rồi, ta yêu huynh ấy…
Cái giọng điệu đó, cái phản ứng đó, tỷ, tỷ… Ta thật… Muốn chết đi cho xong.
Nỗi thất vọng tràn trề, buồn sầu thảm thương trào dâng trong tấm thân của người nam nhân khi biết người mình yêu đã yêu một người nam nhân khác, hắn đau thương bản thân, con tim tan nát, cõi lòng đen thẳm như vực sâu thâm uyên lạnh lẽo cô độc.
Trước mắt hắn tối sầm gục xuống, một lần nữa ngất đi, không phải vì lửa giận công tâm, mà thật sự muốn ngủ một giấc dài yên tĩnh tránh thế sự đời, hắn quá mệt mỏi rồi.
Thật tội nghiệp cho tấm thân này, nó lại có một linh hồn yếu ớt như thế, nhưng tiếc rằng biểu hiện của hắn chả ai để ý cả, như một thằng hề tự biên tự diễn mà thôi.
Thật đáng thương làm sao.
Hắn từ lâu đã thầm thương trọn nhớ Ưu Tú, nhớ cái khí chất lạnh lùng quyến rũ, nhớ từng câu từng chữ lời nói thân thương, nhớ cái bóng hình phong tình mê luyến, hắn từ lâu đã dành trọn trái tim cho Ưu Tú. Nhưng mà hắn chỉ thích thầm, chứ thổ lộ, từ phía sau ngắm nhìn nàng, thầm bảo vệ nàng, thầm đưa thân cho nàng dựa dẫm nhưng tiếc rằng việc đó không xảy ra. Nhưng dù vậy hắn cũng đã yêu nàng.
Nếu không phải hắn và Ưu Tú tưởng như gần nhưng lại cách biệt quá xa, thì hắn đã tiến tới với nàng.
Từ trước khi vào Bách Thú Dạ Hành hắn đã quen biết Ưu Tú, thích nàng từ lần đầu tiên gặp mặt cùng nàng trải qua những ngày tháng ngắn ngủi đồng hành, rồi lại chia ly tiễn biệt, hắn tưởng rằng đời này đã không gặp lại người con gái ấy nữa.
Thế vậy mà trời thương hắn cho hắn gặp lại nàng trong bang phái Bách Thú Dạ Hành, ở lúc đấu võ xưng huynh chia vị, hắn thua liền hai trận nên được rồi là lão tam, sau đó nhóm người kết nghĩa, hắn liền thành tam đệ, từ đó tình cảm của hắn dấu luôn.
Dấu đến tận bây giờ và mãi mai sau, chịu tổn thương không ai biết, nếu có thể vượt qua hắn sẽ chạm đến một góc của nhân sinh, còn không lìa đời, hết vai, xong truyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...