Chương 23: Bao Vây
Tác giả: Thiên Bảo
Ngày hôm nay, là một ngày đẹp trời, chim chóc, thú vật, sinh linh đều đã thức dậy sau một giấc ngủ ngon dài, hướng người đi ra ngoài, nhận lấy những tia nắng len lỏi rọi lên gương mặt của người nông dân, hưởng ứng lấy thứ ánh sáng tinh khôi, đầy sức sống, dồi dào năng lượng.
Người dân trong làng Cú Đàng đã tỉnh giấc, thoải mái cầm lấy dụng cụ làm việc của mình và tiếp thực hiện những công việc thường ngày như mọi ngày khác.
Bấy giờ, ngoài làng Cú Đàng, tập trung rất lả đông người, từng thân ảnh đen thui kín mít, người nào người nấy đều toả ra khí độ đáng sợ.
Mọi người trong làng đi ngang qua thấy vậy, cũng không có biểu hiện khác lạ gì, mà vẫn đơ đơ làm việc của mình.
Tên đội trưởng cầm đầu, cái tên to lớn vạm vỡ nhất thấy vậy nhíu mày, thẩm nghĩ.
Nơi này quái lạ.
Hắn quan sát thêm một chút, rồi cất tiếng nói.
– Tất cả cẩn thận nơi này có Trận Kỷ.
– Tiểu Bái, ngươi qua xem một chút.
Hắn quay người nhìn về phía một hắc y nhân ốm nhôm, trên vai còn đậu lấy một con chim trắng, hắn nhìn người nọ rổi nói.
Người này chính là người điều khiển chim trắng, là chủ nhân của chim trĩ trắng, cũng là hắn cầm lấy cuộn giấy của Cửu Xà Chân Nhân đọc lên, thông báo cho đám ngưởi này, rồi cũng bị ảnh hưởng nhẹ một chút.
Nhưng bây giờ thì không sao rồi, hắn đã lấy lại tinh thần lúc đầu, trong lúc đang nói chuyện với chú chim của mình, thì nghe thấy chỉ thị của tên đội trưởng, hắn cúi đầu cung kính nói
– Vâng.
Thân ảnh ốm nhôm vận hắc bảo tiến lên phía trước, trên vai của hắn vẫn là chú chim trĩ trắng, hay có một mệnh danh khác là Bạch Phượng Hoàng.
Hắn xoa đầu chú chim và nhìn chằm chằm về phía ngôi làng, quan sát kĩ càng từng hành động, cử chỉ của người nông dân, từng trạng thái, sắc mặt bọn họ, nhất là ánh mắt của những người này, hắn rõ ràng nhận thấy sự đờ đẫn trong con người.
Kỷ trận ban đầu đã là khó thấy, nhưng nơi này lại xuất hiện kỹ trận, không những thế còn huyền diệu như vậy, quả nhiên là Thiên Vương.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi cười lạnh, ánh mắt híp lại, lấy tay phất phất ra hiệu cho Bạch Phượng Hoàng bay lên về phía ngôi làng tiến hành do thám.
Ở bên cạnh, tên đội trưởng thấy vậy, bèn hỏi.
– Tiểu Bái thế nào?
Hắc y nhân ốm nhân quay qua cúi đầu cung kính trả lời.
– Bẩm đội trưởng, tôi đã quan sát một vòng, phát hiện kỹ trận này vô cùng huyền diệu, không những thế người dân ở đây như bị trúng mê thuật, một lĩnh vực Mị Kỹ hiếm thấy, thuộc hạ đã phái tiểu Bạch do thám một chút nữa là có kết quả, thuộc hạ sẽ nhanh chóng giải trận tìm kiếm lối vào.
– Tốt.
Tên đội trưởng khen ngợi, nhưng chất giọng vẫn lãnh khốc vô tình nghe có vẻ không giống như là lời khen cho lắm, hằn nhẹ gật đầu nhìn Tiểu Bái nói.
– Ngươi cứ tiếp tục quan sát, bọn ta sẽ chờ.
Dứt lời, tiểu Bái nghe xong tiếp tục quan sát ngôi làng và suy diễn cách giải trận, còn tên đội trưởng quay qua nhìn đám người còn lại, cất giọng âm trầm nói.
– Các ngươi tản ra quay quanh các phía ngóc ngách xung quanh ngôi làng, quan sát tìm kiếm xem coi còn lối thoát nào khác không, nếu thấy nơi nào khả nghi thì chặng đường bích cửa, tuyệt không thể để Thiên Vương chạy trốn, phát hiện liền lập tức phát khói lệnh tập hợp lực lượng diệt sát hắn, không được tự ý hành động. Rõ chưa?
– Rõ…
Đám người đồng thanh nói, sau đó lần lượt tách ra tản đi khắp nơi xung quanh ngôi làng tiến vào rừng rậm bao bọc lấy ngôi làng, thành vòng thành vòng, như giăng xuống thiên la địa võng, ngay cả một con muỗi cũng khó thoát.
Số lượng đám người rất đông, dường như hơn ngàn người, các ngóc ngách quanh làng đã lấp đầy thân ảnh đen thui, có ẩn có hiện, nhưng một điểm chung duy nhất là hung thần ác sát, sát khí bốc lên hung hút.
Người dân trong làng, nông dân già trẻ lớn nhỏ, nhìn qua cũng chỉ cơ thể run run, phản ứng bản năng, còn lại thì bình thường như không có phát hiện chuyện gì đang xảy ra, vẫn cứ đờ đẫn làm việc như vậy.
Bây giờ, ở phía nam chính cửa vào ngôi làng Cú Đàng chỉ còn đứng đấy hai bóng người, một người quan sát chăm chú ngôi làng hắc y nhân ốm nhân đang suy diễn cách giải trận, còn lại là hắc y nhân cao to vạm vỡ, tên đội trưởng cầm đầu phiến quân này, hắn cũng quan sát ngôi làng, hay đúng hơn là quan sát tiểu Bái.
Điều này thật kì lạ, là người cùng một nhóm, nhưng tên đội trưởng có vẻ khá kiêng kỵ người này, trong đó chắc có điều ẩn khúc không thể nói được.
Từ lúc chú chim trĩ trắng bay vào ngôi làng dạo một vòng, đi qua đi lại quan sát, ở nơi không xa trên bầu trời cũng có vài bóng đen ngó đến nơi này, chúng là những con quạ của Thiên Khẩu, phát hiện đông người và một con chim lạ không phải đồng loại của mình, chúng đều len lén đi về phía khu rừng âm u, có vẻ là đi báo tin.
Một vài con quạ khác như được trải qua huấn luyện bài bản và nghiêm khắc, một nhóm báo tin, một nhóm tiến lên gây rối, một nhóm quan sát phía xa, một nhóm khác lại chú ý đến nhóm người bên ngoài làng,… Đúng là một đội chim không tầm thường.
Phốc!
Con chim trĩ trắng đang bay một đoạn quan sát một bên, thì có một bóng đen bay nhanh tới tông thẳng vào cánh chim, để lại một vết thương trên đôi cánh mỹ miều bạch khiết và dính lên vài sợi lông vũ màu đen, hiển nhiên bầy quạ đã bắt đầu tấn công.
Phốc! Phốc! Phốc!
Chưa dừng lại ở đó, chim trĩ trắng chưa kịp định hình, liền bị thêm vài con quạ đen tấn công nhanh chóng, nhắm ngay cánh, đẩu và thân, tàn nhẫn dùng mỏ đâm vào, dùng vuốt gạch quạ.
Không cần suy nghĩ nhiều, chim trĩ trắng liền biết tình hình không ổn, dựa theo bản năng cố gắng tránh né, quành thân lại dựa thế chuyển hướng về phía nam cửa làng, cố sức bay nhanh cầu cứu chủ nhân, và đương nhiên là con chim này cũng được huấn luyện không tệ.
Chặng đường đi có lẽ không xa nhưng quá chật vật, trên đường đi không ngừng có những con quạ đen khác tiến lên tấn công, cố ý bẻ hướng con chim trắng bay về phía khu rừng âm u.
Ở ngoài rìa cửa làng, hắc y nhân vẫn không hề hay biết về tình trạng cậu bạn của mình, mặc dù trong lòng hắn chờ đợi một lúc lâu có sinh ra nghi ngờ, nhưng ở hắn nghĩ ngôi làng này có thể rộng hơn dự tính, nên chú chim cần phải quan sát thêm một chút rồi mới quay về.
Hắn cũng biết rằng, chú chim của mình có tính kiêu ngạo rất cao, bản chất từ trong cốt cách là vậy, cậu bạn của hắn theo đuổi sự hoàn hảo, tinh tế và đẹp đẽ, nên lúc thực hiện nhiệm vụ có phần mất thời gian một chút, vì lúc bay quan sát nó không chú trọng tốc độ, mà là cách bay làm sao để tôn lên toàn bộ vẻ đẹp của nó, nói thẳng ra là một chim thích làm đẹp.
Với lại ở hắn cho là nơi này cũng không có gì là nguy hiểm, ngoài mặt hắn đã từng xem qua bản đồ, ngôi làng này có nối liền một khu rừng, sau khu rừng là ngọn núi cao không có lối đi và nó cũng khá dốc dễ té ngã không phù hợp làm đường, ngôi làng gắn liền cả rừng và núi, khu rừng cũng là một phần của làng, mà ngọn núi chính là biến giới, nên diện tích cũng có thể mở rộng thêm một chút.
Ngoài ra, ở đây còn một vùng đặc biệt, không bị ảnh hưởng bởi các thế lực nên được xem là vùng Vô Thế, ở đây được xem là nơi tốt nhất để tránh sự đời, cho nên mặc dù có bản đồ nhưng cũng không quá rõ ràng, không biết diện tích thật sự sẽ ra sao, mặc dù vẩn có tiền nhân đi qua ghi chép cố định một số điều, còn về diện tích đã lâu không biết có bị thu hẹp và mở rộng ra hay không, điều này không thể xác định.
Với lại đời này không ai rảnh như các tiền nhân vẽ lại một bản đồ chính xác cả, nên thứ họ coi đã là đồ cũ đã từ rất lâu về trước truyền lại dần cho người đời sau.
Mấy cái bản đồ này thường hiếm, với lại còn là vùng Vô Thế nữa, các thế lực không thể làm loạn tại đây, nên dần bị lãng quên, nơi này cũng trở thành nơi lạc hậu bậc nhất ở thời bấy giờ.
Cho nên với cái suy nghĩ như thế, hắn cho rằng nơi đây mặc dù có nguy hiểm nhưng sẽ không cao, không thể làm hại đến cậu bạn của hắn.
Nhưng hắn sẽ không ngờ được rằng vì cái suy nghĩ chủ quan, khách quan này mà cậu bạn của hắn sắp bay màu.
…
Ngoài rìa khu rừng âm u, Thiên Khẩu đã đứng ở đó tại nơi hốc kẹt khó nhìn thầy bóng dáng, hắn ngước đầu nhìn lên bầu trời, hướng mắt về phía chim trĩ trắng đang bị bầy quạ đen trung thành của hắn lôi kéo về đây.
Thương thế của chim trĩ trắng càng ngày càng nặng, dù không chí mạng nhưng máu chảy nhiều, nó đã khá là chật vật và suy kiệt, nó cố gắng đổi hưởng nhưng phát hiện dù thế nào nó vẫn bay về phía khu rừng, nó đã dần tuyệt vọng.
Còn Thiên Khẩu quan sát chú chim, nhíu mày một chút thầm nghĩ.
Con chim này linh tính không tệ, có vẻ chủ nhân của nó rất bất phàm.
Sau khi Thiên Khẩu quan sát quạ đen trên cao báo tin, hắn đã biết tình hình không ổn, bèn dặn Ưu Tú giải thoát đổng đội của nàng đi theo lối mòn thoát khỏi đây, nhưng nhận thấy tình hình không ổn, hắn đã đứng tại đây chờ đợi bọn họ.
Trực giác của hắn đối với nguy hiểm trước giờ luôn tinh, với lại hắn cũng rất nhạy cảm với sát khí, xung quanh ngôi làng sát khí bốc lên hùng hực như vậy, giống một ngọn lửa bao quanh, hắn lo rằng đám người kia vừa ra sẽ bị liên lụy và diệt sát, như thế đại kế của hắn sẽ phá sản, vì vậy hắn đã quyết định ra tay tương trợ bọn họ.
Một là bảo vệ Ưu Tú người mà hắn trao hi vọng rất lớn. Hai là vì tình nghĩa của hắn và Dạ Vương nên sẽ ra sức bảo vệ đám thuộc hạ này của Bách Dạ. Ba là hắn lảm người ghét nhất kẻ khác vì mình mà chịu khổ, nếu để mấy người kia bị liên lụy, một trong bọn họ có ai chết sẽ làm lay động bản tâm của hắn, ảnh hưởng đến đại cuộc.
Hắn tiếp tục ẩn giấu mình và chờ đợi bọn người Ưu Tú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...